Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 323: Buông tay anh ấy đi



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Cô cảm thấy tôi sẽ nghĩ thế nào?” Mộ Vãn hỏi lại.

“Cô muốn gì thì đến tìm tôi này, đừng tổn thương con bé! Con bé vô tội!”

“Được, vậy tới chỗ cô vậy!” Mộ Vãn ngữ khí ác liệt: “Tôi sẽ cho cô địa chỉ. Cô một mình tới đây! Nếu cô dám nói với Cảnh Thành chuyện này, tôi sẽ khiến cô hối hận cả đời!”

Mỗi chữ Mộ Vãn nói đều tràn ngập uy hiếp, khiến Cảnh Phạm cả người lạnh lẽo.

“Cô đừng xằng bậy!”

Nhưng mới nói xong, di động bên kia đã truyền đến tiếng ‘ tút tút ——’.

Mộ Vãn cúp máy.

Cảnh Phạm bối rối muốn gọi lại, di động đã nhận được một tin nhắn về.

Là địa chỉ Mộ Vãn gửi tới.

Cảnh Phạm không dám chậm trễ, mở cửa ra ngoài.

Hoắc Cảnh Thành vốn muốn ngăn cô lại, nhưng thấy cô kích động hoảng loạn như vậy, nửa từ cũng không nói, cũng không khó xử cô, chỉ báo cảnh sát lặng lẽ theo sau.

Hiển nhiên, cô có chuyện lớn gì đó đang gạt mình!

————

Địa chỉ Mộ Vãn gửi qua là đường Văn Uyển. Chờ đến khi cô đến, mới biết được hóa ra là KTV “Thanh Thanh Mạn” cải tạo thành nhà hàng.

Năm đó cô và Cảnh Thành cùng nhau ở đây, sau đó mới có Tiểu Chanh Tử.

Cảnh Phạm đứng giữa nhà hàng, giờ phút này không còn lòng dạ nào nhớ lại chuyện lúc trước nữa.

Nhà ăn kéo kín rèm, bên ngoài không có một tia ánh sáng chiếu vào. Bên trong tối đến mức nhìn không thấy năm ngón tay

“Mộ Vãn.” Trong lòng Cảnh Phạm tràn đầy lo lắng cho Tiểu Chanh Tử: “Tôi tới rồi, cô ở đâu?”

“Ba ——” một âm thanh vang lên, đèn trong đại sảnh chợt sáng lên.

Quá mức chói mắt, Cảnh Phạm bị ánh sáng đâm vào đau mắt. Cô nheo mắt lại, một lúc lâu sau mới thích ứng được, mở mắt ra lần nữa.

Nhà hàng vốn vắng tanh giờ phút này lại xuất hiện vài người.

Một đám đàn ông —— hẳn là được thuê đến, ở trần nửa người trên, trên cánh tay xăm đầy hình khiến người ta sợ hãi.

Mà giữa đám người kia là Mộ Vãn đang an vị.

Cảnh Phạm phát hiện, cô ta đã không còn dáng vẻ như ngày xưa cô từng quen biết nữa.

Giờ phút này Mộ Vãn cứ như bị đổi thành người khác.

Lạnh lùng, khắc nghiệt.

“Tiểu Chanh Tử đâu?” Cảnh Phạm hỏi. Ánh mắt nơi tìm kiếm khắp nơi.

Mộ Vãn cười lạnh một tiếng: “Cảnh Phạm, giờ cô không phải nên lo nghĩ cho tình cảnh bản thân hơn sao?”

“Giờ cô thu tay còn kịp! Cô có dính líu đến bắt cóc, đây là phạm tội, sẽ phải ngồi tù!”

Mộ Vãn ‘a’ cười lạnh một tiếng: “Ngồi tù? Tôi còn sợ phải ngồi tù à? Hai người khiến tôi bị tất cả mọi người chê người, chật vật không chịu nổi, giờ toàn bộ thế giới đều biết tôi bị Hoắc Cảnh Thành vứt bỏ, bị Cảnh Phạm cô cướp đàn ông. Cảnh Phạm, mấy người không nên giày xéo tôn nghiêm của tôi như thế!”

Cảnh Phạm xem như đã nhìn ra, hiện giờ Mộ Vãn đã bất chấp mọi giá.

Cô ta khó chịu, thậm chí ngay cả ngồi tù cũng không sợ, mục đích chỉ vì khiến cô và Hoắc Cảnh Thành khó chịu.

“Nếu ngay từ đầu cô không lừa Cảnh Thành, không bức bách anh ấy, không tính kế anh ấy thì sao phải đi đến bước này?” Cảnh Phạm khẩn cầu nhìn cô ta: “Mộ Vãn, giờ thu tay lại, được không? Buông tất cả, cũng buông tha cho chính cô. Coo vốn không nên như vậy.”

“Buông?” Mộ Vãn đi qua, giữ chặt mặt Cảnh Phạm. Khí lực trên tay cô ta rất lớn, lớn đến mức bóp mặt Cảnh Phạm biến hình: “Giờ tôi bảo cô buông tay Hoắc Cảnh Thành, cô có làm được không? Hả?”

Cảnh Phạm cắn môi.

Cô không trả lời được.

“Nói không ra lời? Cô đã làm không được, dựa vào cái gì đến yêu cầu tôi?” Mộ Vãn dùng ánh mắt thù hận nhìn cô: “Cô không nói sai, tôi vốn không phải như thế này... Tôi và Cảnh Thành vốn dĩ là một đôi người người hâm mộ. Nếu cô không về nước, cô không xuất hiện trước mặt anh ấy, không câu dẫn anh ấy, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ lấy tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.