Hiện giờ, Cảnh Thành còn nằm trong phòng ICU, sống chết chưa biết.
Bác sĩ vào phòng bệnh, kiểm tra lại cho cô, Cảnh Uyên nhìn chằm chằm cô uống thuốc, cảm giác choáng váng vơi bớt một ít mới đồng ý cùng cô đến ICU.
“Em nằm trước đi, anh quay lại ngay.” Cảnh Uyên nói một tiếng, ra khỏi phòng bệnh.
Lát sau, anh đã trở lại.
Trong tay mang theo một chiếc xe lăn.
Cảnh Uyên đỡ Cảnh Phạm ngồi lên xe lăn, lại cầm tấm thảm lông đắp lên người cô. Cảnh Phạm cảm khái: “Anh, người khác nhìn thấy lại tưởng em liệt nửa người.”
“Giờ em không thể lộn xộn, dùng xe lăn giúp em đã là cực hạn.” Cảnh Uyên lại chỉnh lại thảm trên người cô: “Bên ngoài lạnh, cẩn thận không cảm mạo.”
Cảnh Phạm ‘ừ’ một tiếng, ôm thảm.
Hai người đi về phía ICU.
Cảnh Phạm nhớ ra cái gì, hỏi: “Anh, lúc Mộ Vãn nghe máy, sao anh biết phải trả lời thế nào?”
“Em vừa nói là Mộ Vãn anh đã biết.” Cảnh Uyên nói: “Cô ta có tâm tư gì với Hoắc Cảnh Thành, ai ai cũng biết. Huống hồ, lần này còn bị vứt bỏ trước mặt mọi người. Nếu để cô ta biết đứa nhỏ là con của em và anh ta, anh sợ Tiểu Chanh Tử sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Em nhắc anh là Mộ Vãn cũng có ý này.”
Cảnh Uyên ảm đạm cười: “Cho nên coi như anh không phụ lòng em nhỉ.”
Hai người, vừa nói vừa đi về phía ICU.
Cảnh Phạm từ xa đã thấy bên ngoài tụ tập rất nhiều người. Ngoài Văn Bái và lão gia tử còn vài thân thích khác, bên trong chính là Hoắc Tranh.
Hạ Lễ Ngộ và Dung Kỳ cũng ở đó.
Mọi người thần sắc người này so với người kia còn nặng nề hơn, ngay cả cảnh tương cũng đều tràn ngập đau thương.
Cảnh Phạm đã bước nhanh tới. Xuyên qua kính thủy tinh trong suốt, liếc mắt nhìn người nằm bên trong, cô chỉ cảm thấy ngực quặn đau.
Anh mặc quần áo bệnh nhân, suy yếu nằm ở đó, cả người cắm đầy ống.
Sắc mặt tái nhợt gần như không còn chút huyết sắc.
Dáng vẻ kia hấp hối như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất khỏi thế giới này...
Không!
Cô không cần anh rời đi...
Cảnh Phạm ghé vào cửa thủy tinh, lắc đầu lung tung, hốc mắt đã dâng lên một tầng sương mờ.
“Cô còn tới đây làm gì?” Đột nhiên, bả vai bị người ta giữ chặt.
Văn Bái giận không thể nhịn được, kéo Cảnh Phạm lại.
Hốc mắt cô đỏ lên, thanh âm run run: “Cảnh Phạm, cô đúng là sao chổi! Năm năm trước hại chết Quân Thâm, cô còn cảm thấy không đủ, năm năm sau, cô lại đến gây tai họa cho Cảnh Thành nhà tôi! Thật ra cô muốn thế nào? Cô nói đi... Cô muốn thế nào!”
“...” Cảnh Phạm như căn bản không nghe thấy lời Văn Bái nói, chỉ xoay người sang chỗ khác, si ngốc nhìn người nằm trong ICU lý.
Văn Bái nhìn thấy Cảnh Phạm là tức giận, sao có thể để cô nhìn như vậy, đưa tay muốn đuổi cô đi.
Cảnh Uyên đã nhanh hơn một bước giữ chặt tay Văn Bái.
Dung Kỳ và Hạ Lễ Ngộ cũng đi ra, ngăn Văn Bái lại, Hoắc Tranh nói: “Thím à, nơi này là bệnh viện. Có cái gì cũng đừng tranh cãi trong bệnh viện, Cảnh Thành còn đang nằm trong đó!”
Văn Bái nhìn Cảnh Phạm, lại nhìn con mình nằm trong kia, bất chợt nước mắt rơi như mưa.
“Nếu không có cô ta, Cảnh Thành sao có thể biến thành như vậy?”
Văn Bái nói xong, cực kỳ bi ai ngay cả đứng cũng không nổi.
Hoắc Tranh đỡ bà, nhìn Cảnh Phạm: “Thím à, việc này đều là Mộ Vãn khơi mào. Muốn trách chúng ta cũng chỉ có thể trách cô ta, sao lại đổ lên người Cảnh Phạm được.”
“Bọn họ đều giống nhau! Đều đáng giận giống nhau!” Nhắc tới Mộ Vãn, Văn Bái lúc này hối hận.