“Chờ anh một chút, anh đi lấy tài liệu” Cảnh Uyên đi vào lấy tài liệu rồi nhanh chóng đi ra.
Cảnh Phạm đã sớm không chờ được, lên xe anh ngồi xuống ghế sau.
Cảnh Uyên đứng phía xa nhìn cô, đôi mắt thâm thúy lại phức tạp, chứa đựng tình cảm nồng nàn.
Cuối cùng những tâm tình này lại bị anh thu lại, đổi lại là anh trai ôn nhu như thường ngày.
Xe chạy được nửa tiếng thì đến nơi.
Cảnh Phạm chưa bao giờ thấy nửa tiếng lại dài như vậy.
Cổ cô đã muốn kéo dài ra rồi.
“Được rồi, đến nơi rồi” Cảnh Uyên dừng xe hẳn.
Cô dường như muốn ngay lập tức nhảy xuống xe.
Cảnh Uyên cởi dây an toàn, xuống xe theo, vừa cười nói: “Người cũng sẽ không chạy đi đâu, em từ từ thôi”
Anh nói xong lấy đồ cô mang theo từ sau ghế.
Hai tay Cảnh Phạm ôm lấy đồ để đầy trong lòng.
“Đi thôi” Cảnh Uyên phất tay tạm biệt cô.
Cô không có tay phất lại, chỉ cười nói: “Em đi đây”
Cô quay người
Nhìn bóng lưng kia, Cảnh Uyên chỉ cảm thấy đáy lòng dâng lên một cỗ khó diễn tả bằng lời.
Cô gái của anh, cuối cùng lại muốn chạy đến bên người đàn ông kia.
“Phạm Phạm” Anh nhịn không được, xúc động kêu một tiếng.
Cảnh Phạm xoay người lại: “Sao vậy?”
“Lần sau ra đường đừng có mặc ít như vậy” Cảnh Uyên thở dài, gỡ khăn quàng trên cổ xuống đeo lên cổ cô: “Bên ngoài rất lạnh”
Cảnh Phạm nhoẻn môi cười: “Em biết rồi, không phải là hôm nay em không muốn bọc mình giống như một cái bánh chưng sao?”
Điều đó không tốt.
Đã lâu như vậy không thấy cô muốn mình xinh đẹp trước mặt anh.
“Vậy... đêm nay em có về nhà không?” Cảnh Uyên hỏi
Cảnh Phạm nghiêm túc suy nghĩ rồi lắc đầu: “Nếu như có thể, em muốn ở cạnh anh ấy”
Cảnh Uyên cố gắng nặn ra nụ cười, vỗ đầu cô: “Em vào đi”
Cảnh Phạm không dừng lại nữa, ôm đồ bước nhanh vào bên trong.
Trên lầu
Hoắc Cảnh Thành đang ở bên trong phòng làm việc của Tô Vân
Chỉ vô tình nhìn qua cửa sổ, liền thấy được cảnh này.
Thật sự là anh em tình thâm.
Làm cho người ta cảm động.
Anh cứ nhìn chằm chằm như vậy, viền mắt ửng hồng.
Tô Vân không biết tâm tình của anh bây giờ là gì, chỉ nhìn theo tầm mắt của anh, cười nói: “Cảnh Phạm đến rồi. Chắc là đã nghe được tin Hoắc tổng về công ty. Hoắc tổng, trong khoảng thời gian này ngài không có ở đây, cô ấy rất đau khổ. Mỗi ngày đều sẽ tới công ty, mỗi ngày đều lên tầng cao nhất nhìn...”
“Giờ làm việc, không cần nói chuyện riêng tư” Lời nói của Tô Vân... bị giọng nói người nào đó lạnh lùng cắt ngang.
Tô Vân sững sờ.
Ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh thu lại ánh mắt, chỉ còn lại dưới đáy mắt một mảnh làm cho người ta rét lạnh.
“Làm tốt tư liệu, giao lên lầu trên là được rồi“. Nói xong, anh không ở lại nữa, đi ra khỏi phòng làm việc của Tô Vân, lên thang máy chuyên dụng.
Lục Kiến Minh lập tức đi theo.
Tô Vân không hiểu chuyện gì?
Chuyện này là như thế nào đây? Lúc trước Hoắc tổng có thể vì Cảnh Phạm mà từ bỏ Mộ Vãn. Đến bây giờ trên mạng vẫn còn tán dương chuyện này, càng xác nhận giữa bọn họ là tình yêu.
Tô Vân cũng nhìn ra được hai người thực sự tình sâu như biển.
Lúc này tìm được đường sống trong chỗ chết, gặp lại Cảnh Phạm, không phải là anh nên rất vui vẻ sao? Tại sao lại cảm thấy cảm xúc của Hoắc tổng vừa rồi lại trái ngược như vậy?
Thật là kì lạ.
Bên kia, Cảnh Phạm ôm nhiều đồ đi lên tầng cao nhất.
Nhân viên ở tầng cao nhất nhìn thấy cô, đều không cảm thấy kỳ lạ.
Tất cả mọi người mừng rỡ chào hỏi cô: “Hoắc tổng cuối cùng cũng tới, đang ở văn phòng đấy, cô mau vào đi.”
Cảnh Phạm nhìn cánh cửa phòng làm việc đóng chặt, tim đập thình thịch.