Cảnh Phạm nhìn cánh cửa văn phòng đóng chặt, tim đập như nổi trống, như thể muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Cô cảm thấy phản ứng của mình lúc này có chút buồn cười.
Không ngờ lại khẩn trương như vậy.
Rõ ràng chỉ là mấy tháng không gặp thôi, cô khẩn trương cái gì?
“Nhưng mà, cô cẩn thận chút, hình như tâm trạng Hoắc tổng không được tốt lắm.” Có người nhắc nhở.
Cô mỉm cười: “Không sao đâu.”
Bây giờ đây, cô cảm thấy chỉ cần anh còn sống, chỉ cần ở trước mặt cô, thì tính tình có tệ thế nào, cô cũng có thể chịu được.
“Cảnh tiểu thư.” Người gọi cô là Lục Kiến Minh.
Nhìn thấy anh, ánh mắt Cảnh Phạm phát sáng, hỏi: “Bây giờ tôi có thể đi vào chưa, anh ấy có bận gì không?”
Lục Kiến Minh cũng không nhiệt tình với cô như trước. Thái độ của anh ta, trong trẻo mà lạnh lùng, chỉ nói: “Có thể vào, chỉ là, tôi nhất định phải nhắc nhở tiểu thư 1 câu.”
“Ừm, anh nói đi.”
Lục Kiến Minh rất nghiêm túc.
“Hoắc tổng tìm được đường sóng trong chỗ chết, thân thể đã không còn như trước, cho nên, nếu cô muốn anh ấy sống tốt thì đừng kích thích anh ấy. Coi như là tôi cầu xin cô đi.”
Lục Kiến Minh trịnh trọng nói.
Nói xong câu đó, anh ta còn cúi đầu với Cảnh Phạm một cái.
Cảnh Phạm có chút ngạc nhiên, thái độ của anh, khiến cô không được thoải mái lắm.
Nhưng cô vẫn gật đầu: “Anh yên tâm, tôi biết rồi. Tôi chỉ nhìn anh ấy thôi, sẽ không giận anh ấy, cũng không làm anh ấy tức giận đâu.”
Cô quả thật rất muốn nói chuyện tử tế với anh về con.
Nhưng mà, bây giờ, không thể mở miệng được...
Cảnh Phạm đẩy cửa đi vào.
Anh đang đứng ở cửa sổ, đưa lưng về phía cô.
Nghe tiếng động ở cửa, anh cũng không quay đầu.
Nhìn tấm lưng kia, lòng Cảnh Phạm đau xót, còn chưa nói gì, nước mắt đã ngập tràn cả hốc mắt.
Cô đặt đồ trong tay xuống, đi qua, im lặng ôm anh từ phía sau.
Bên người ấm áp, cánh tay gầy gò vòng quanh hông, Hoắc Cảnh Thành hơi sững người.
Anh nên đẩy mạnh cô ra!
Sau đó vô tình ném ra ngoài!
Hơn nữa, còn phải bảo cô cút đi! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.
Nhưng mà, giờ khắc này, áp tay mình lên tay cô, cảm nhân được nhiệt độ truyền đến từ đầu ngón tay, anh lại không làm được.
Phía sau, mặt cô, như một con mèo nhỏ lưu luyến cọ lên lưng anh, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Anh gầy quá...”
Ba chữ, nghẹn ngào.
Hoắc Cảnh Thành vẫn không hề quay đầu lại, bàn tay to năm chặt lấy tay cô.
Anh dùng rất nhiều sức, như muốn bóp nát cô ra.
Nhưng mà, Cảnh Phạm lại không chút để ý, không biết đau, cứ thể để anh cầm thật chặt.
Cô tiếp tục nỉ non: “Tại sao anh về lại không gọi cho em? Anh có biết hôm nào em cũng gọi bao nhiêu cuộc cho anh không?”
Nói, như là hờn dỗi.
Nhưng, giọng điệu lại ôn nhu, không hề có vẻ trách cứ.
Anh không đáp lời.
Nhưng cô lại hoàn toàn không thèm để ý, chỉ cảm khái nói: “Cảnh Thành, em thật sự rất nhớ anh...”
“Thời gian này, đêm nào em cũng mơ thấy anh... Mơ thấy anh trở lại, mơ thấy anh sống đứng trước mặt em...”
“Em còn tưởng rằng, anh sẽ không bao giờ trở lại được nữa. Nhưng bây giờ thì không sao rồi, anh đã ở đây rồi...”
“Em rất nhớ anh...” Cuối cùng, cô nhẹ nhàng nỉ non, nước mắt tuôn tràn, làn ướt tây trang của người đàn ông.
Anh như thể không nhịn được nữa, xoay người lại, kéo cằm cô, hôn lên đôi môi xinh đẹp.