Anh dùng sức đè lên môi cô, khiến cô cảm thấy đau.
Nhưng cô không hề muốn trốn.
Đau như vậy, ít nhất cũng khiến cô biết, anh thật sự tồn tại.
Không chỉ là ảo giác của bản thân.
Người này, trở lại, bình yên vô sự, đứng trước mặt cô, không đi đâu cả.
Kích động, say sưa, cánh tay mảnh khảnh của cô tham lam đưa lên, ôm cổ anh, sau đó kiêng chân, nhiệt tình đáp lại nụ hôn.
Hoắc Cảnh Thành điên cuồng hôn cô.
Hai đôi môi không chút kẽ hở, anh làm càn trong miệng cô, bức cô liên tiếp bại lui, thần phục anh.
Có phải ở trước mặt người đàn ông kia, cô cũng nhiệt tình như vậy, nhu tình như vậy?
Chỉ cần suy nghĩ đến, ngực anh liền đau đớn kịch liệt.
Hoắc Cảnh Thành hít thở nặng nề, ôm chặt cô, hận không thể khắc cô vào sâu trong cơ thể mình.
Để cô thuộc về mình..
Thuộc về mình mình..
Rât không cam lòng...
Anh cắn môi cô, cô nhẹ nhàng rên một tiếng: “Đau...”
Hoắc Cảnh Thành cảm thấy bản thân mình như bị cô bỏ bùa, rõ ràng là ghen tị đến thế, hận thù đến thế, nhưng chỉ cần cô rên nhẹ một tiếng, anh liền không đành lòng làm gì với cô nữa.”
Anh thả lỏng, để miệng cắn biến thành nụ hôn.
Đau?
Cô cũng biết, anh cũng đau...
Lòng anh bị sự đố kị thiêu đốt, như hóa thành tro tàn.
Cảm giác bị cắt từng dao, đau đến tận xương tủy.
Cảm giác không muốn nghĩ về cô, nhưng lại nhớ đến đau lòng.
Kêu lên một tiếng đau đớn, anh bóp chặt eo cô, ôm cô đến bàn làm việc.
Cô rất gầy, rất nhẹ, như thể một sợi lông vũ không có trọng lực.
Nụ hôn của Hoắc Cảnh Thành, từ môi cô đi xuống dưới cằm, cổ...
Cô thở gấp, lùi bước.
“Cảnh Thành...”
“Cảnh Thành...”
Cô gọi anh từng tiếng một, giọng nói nhỏ như mèo kêu, khiến lòng anh tê dại khó chịu.
Hoắc Cảnh Thành hừ một tiếng, một tay giữ lấy cổ cô, để cô ngửa ra sau, nhỏ giọng hỏi: “Trốn cái gì?”
Chẳng lẽ, cô không thích anh hôn như vậy?
Cảnh Phạm ngửa đàu cười rộ, đưa tay nâng mặt anh: “Em muốn nhìn anh rõ 1 chút...”
Trên mặt mỉm cười, nhưng mắt lại rơi lệ.
Ngón tay cô, xẹt qua từng đường nét trên gương mặt anh, hít mũi: “Anh thật sự gầy đi rất nhiều.”
Hoắc Cảnh Thành im lặng nhìn cô.
Sự nhu tình, thâm tình nơi đáy mắt cô, đều khiến anh đâu khor không chịu nổi.
Giống như anh là trời của cô, là đất của cô, là tất cả của cô.
Nhưng, không phải...
Trong thế giới của cô còn có một người đàn ông khác, lại còn có một đứa con với người đàn ông đó.
Có lẽ, anh không thể thoát khỏi ánh mắt của cô, rơi vào ảo giác trong đó.
“Bây giờ anh muốn em, em đồng ý không?” Anh chế trụ tay cô, khàn giọng hỏi.
Hình như là không ngờ anh lại nói trắng ra như vậy, Cảnh Phạm sửng sốt.
Tiếp đó, khuôn mặt cô ửng đỏ, lông mi run rẩy.
Có chút lo lắng, có chút không xác định hỏi: “Anh... Bây giờ thật sự được chứ?”
Hoắc Cảnh Thành kéo cô lại gần mình, bàn tay to giữ lấy hai chân cô, đặt ngang hông mình.
Cảm giác mãnh liệt đó, cô có thể cảm thụ được.
Cho nên, nụ hôn của người đàn ông, lại rơi xuống, cô không thể nào cự tuyệt.