“Cảnh Phạm, em phải biết là, anh rất khó có thể cưới em!”
Cảnh Phạm run lên.
Nghe anh hỏi: “Như vậy, em còn muốn không?”
Cô hạ mi, hốc mắt phiếm hồng.
Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô.
Hai người, bốn mắt đối diện, ánh mắt anh phức tạp mà đau khổ, trong mắt cô là thâm tình và bi thương.
Anh cũng biết, cho tới bây giờ, cô đều chưa bao giờ có hi vọng xa rời rằng anh sẽ cưới cô.
Chưa từng có.
Cô khẽ nhếch môi: “... Thật ra, em cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gả cho anh.”
Nhưng, trong tất cả tâm trí em đều là anh.
Như là muốn cô và anh nhập lại thành một, Hoắc Cảnh Thành ôm lấy cô, hung hăng hôn.
Bàn tay to kéo chiếc khăn quàng cổ của cô xuống, oán hận ném vào thùng rác.
Anh thấy rõ ràng, là người đàn ông kia đeo cho cô!
Anh cũng rất muốn để cho mình tiêu sái một chút, không để ý đến, nhưng mà, anh không làm được! Từ lúc cô tiến vào, cho tới bây giờ, đã rất nhiều lần, anh muốn ném chiếc khăn này đi.
Anh bắt đầu cởi áo lông của cô.
Trong văn phòng chỉnh nhiệt độ rất ấm, nhưng thân thể trần chuồng trong không khí vẫn khiến cô lạnh đến phát run.
Hoắc Cảnh Thành ôm cô lên, đi vào trong phòng nghỉ.
Kéo chăn ra, đặt cô xuống.
Bây giờ, anh không dùng bất cứ biệt pháp an toàn gì.
Hoắc Cảnh Thành thừa nhận là mình cố ý.
Người đàn ông kia thân mật với cô không chút cách trở, để cô sinh con cho anh ta, vậy anh cũng có thể.
Cảnh Phạm cảm thấy cô và Hoắc Cảnh Thành như rơi vào tử vong, vùng vẫy giãy chết.
Cho dù biết hai người không bao giờ có tương lai, không bao giờ có hi vọng, nhưng vẫn điên cuồng khát vọng đối phương.
Lần hoan ái này, anh không hề dịu dàng.
Thậm chí, là thô bạo.
Cảnh Phạm bao dung anh, bao dung tiếp nhận tất cả của anh.
Từ trước đến giờ, cô vẫn luôn như vậy.
Anh cho cô đau, cô nhận; anh cho cô tình yêu, cô hưởng thụ.
Được hận, nhưng cô chưa từng hối hận.
Được yêu, cô lại không dám hi vọng xa vời.
Toàn bộ, kết thúc.
Hoắc Cảnh Thành không muốn cứ buông cô ra như vậy.
Anh vẫn để mình lại trong cơ thể cô, để cô năm trên người mình, không cho cô cử động.
Cảnh Phạm cũng nhu thuận im lặng theo.
Tay, nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực anh. Lỗ tai dán lên, tham lam nghe tiếng tim đập.
Anh còn sống, là tốt lắm rồi.
Thời gian này, hôm nào cô cũng ảo tưởng có một ngày như vậy, nghe tiếng tim anh đập thế này.
Hai người, an tĩnh, không biết qua bao lâu.
Lúc Cảnh Phạm ngẩng mặt lên nhìn anh.
Anh đang nhắm mắt, nhíu chặt mày.
Anh không hề ngủ, mà đang có tâm sự.
Đúng rồi, tất cả mọi người báo cho cô, tâm trạng anh hôm nay rất tệ.
Cảnh Phạm nhúc nhích, xoay người định xuống khỏi người anh thì bị anh nâng mông, ấn chặt. Anh mở mắt ra: “Đi đâu?”
“... Chúng ta không thể như vậy cả ngày được.” Cô khẽ cắn cắn môi. Thân thể dinh dính khiến cô có chút không thoải mái. Hơn nữa, anh vẫn còn đang ở trong cơ thể cô, khiến cô có chút mệt mỏi: “Em muốn đi tắm rửa một chút.”
Hoắc Cảnh Thành vẫn không chịu buông tay, đưa tay ra ôm chặt lấy cô.
Cô không muốn cùng anh như vậy cả ngày, nhưng anh cảm thấy như vậy rất tốt.