Cô đưa tay, vuốt giãn đôi mày đang chau lại, khẽ nói: “Tất cả mọi người đều nói hôm nay tâm trạng anh không tốt. Anh còn khó chịu ở đâu sao?”
Cô cực kì dịu dàng.
Hơn nữa, từ sau khi anh sống sót sau vụ tai nạn, dường như cô trở nên dịu dàng hơn trước rất nhiều.
Hoắc Cảnh Thành đưa tay, vuốt ve nếp nhăn trên bụng dưới của cô.
Nhíu mày.
Bay giờ nghĩ đến, những nếp nhăn này, chính là chứng cứ rõ nhất chứng tỏ cô đã sinh con.
Anh nói nhỏ: “Anh rất khó chịu.”
Rất khó chịu.
Tỉnh khó chịu.
Ngủ cũng khó chịu.
Nhàn rỗi khó chịu.
Làm việc cũng khóc chịu.
Chỉ có những lúc ôm cô thế này, sự khó chịu kia mới miễn cưỡng giảm bớt một chút.
Cảnh Phạm có chút lo lắng, gối lên trên cánh tay anh, nhìn anh: “Có muốn đến bệnh viện không?”
“Anh còn chưa đến mức hoan ái đến nỗi phải đi bệnh viện đâu.”
“... Thật ra mấy tin tức kiểu như vậy cũng đâu ít.”
Hoắc Cảnh Thành nhíu mày nhìn cô một cái, dường như là hơi tức giận với lời nói vừa rồi của cô. Bàn tay to nâng mông cô lên, để cô đến gần anh hơn, sau đó trừng phạt hôn lên cánh môi xinh đẹp.
KHó khăn lắm mới rời được khỏi môi anh, Cảnh Phạm khẽ liếc nhìn, nhẹ giọng hỏi: “Em... có thể không uống thuốc tránh thai không?”
Hoắc Cảnh Thành hơi cứng người lại.
Hai người, bốn mắt đối diện nhau.
Cảnh Phạm bỗng nhiên cảm thấy câu hỏi của mình vô cùng buồn cười.
Khiến Tiểu Chanh Tử không có ba, cô đã có lỗi lắm rồi, giờ còn muốn sinh thêm đứa nữa sao?
Cô cười tự giễu, sau đó thoải mái nói: “Đừng nhìn em như vậy, em nói đừa hôi. Yên tâm, em sẽ uống thuốc đúng hạn.”
Anh thở nhanh hơn.
Nghiêng người qua, ngậm chặt đôi môi cô.
Anh nói nhỏ một tiếng: “Ba tháng nữa... Anh sẽ rời khỏi đây...”
Cảnh Phạm khẽ run.
Cô ôm hi vọng chờ mong: “”Vâng.... Đi công tác sao?”
“Không. Là rời khỏi... Vĩnh viên không trở về nữa.”
Cô nhắm mắt lại.
Dùng sức, dùng tất cả sức lực mới ngăn được nước mắt tuôn rơi.
Vĩnh viễn là rất xa?
Xa đến Vũ Trụ Hồng Hoang.
Xa đến thế sự xoay vần.
Xa đến tương lai của cô, chỉ còn lại một mảng hoang vu...
“Được.” Cô nhu thuận, nhẹ nhàng gật đầu.
Không hề nói một câu giữ lại.
Anh lại thất vọng.
“Ba tháng này, ở lại bên cạnh anh...” Tiếng nói của anh, có chút khàn khàn: “Anh sẽ lấy ba tháng này, quên tất cả về em...”
Cảnh Phạm cảm thấy lạnh.
Mặc dù được anh ôm, mặc dù trên người bọc một lớp chăn dày, cô vẫn cảm thấy lạnh vô cùng.
Cái loại lạnh này, là lạnh thấu lòng.
Cô thấp giọng hỏi: “Em có thể đồng ý, cũng có thể từ chối phải không?”
“Đúng vậy, nếu đồng ý, em muốn gì anh cũng cho em.”
Cảnh Phạm hé miệng cười.
Cô muốn cái gì?
Cô muốn anh, muốn lòng của anh, muốn tình yêu của anh.
Nhưng mà, bây giờ, cô chỉ muốn anh sống thật tốt.
Như vậy là được rồi.
“Để em suy nghĩ, xem có nên đồng ý với anh không. Nếu đồng ý, em còn muốn nghĩ xem nên muốn gì ở anh nữa.” Cảnh Phạm ra vẻ thoải mái.
Cô cười với anh.
Anh lại không cười nổi. Lặp lại: “Em muốn gì cũng được.”
Rốt cuộc anh vẫn sợ cô cự tuyệt, sợ những điều kiện này, không hấp dẫn được cô.
“Em biết rồi.” Cảnh Phạm xốc chăn lên: “Vậy em có thể đi tắm chưa?”
“Ừm.” Bây giờ, Hoắc Cảnh Thành không giữ cô lại nữa.