“Có thể thì có thể. Nhưng mà cô phải cẩn thận, sẽ rất vất vả đấy. Tuần nào cô cũng phải tiêm hai lần. Đúng hạn tới bệnh viện làm kiểm tra.”
“Được.”
“Còn nữa, tình huống của cô bây giờ rất nguy hiểm, không cẩn thận thì có thể bị sảy thai. Vì vậy, hai vợ chồng tuyệt đối không thể cùng phòng nữa! Biết không?”
Cảnh Phạm cúi thấp đầu xuống, không sửa lại hai chữ " vợ chồng", cô chỉ gật đầu: “Được.”
Cảnh Phạm cảm thấy sự cố chấp của mình hơi buồn cười.
Biết rõ anh sẽ không trở lại, nhưng mà, cô vẫn trở về biệt thự.
Tự mình nấu cơm cho mình, ăn cơm một mình, xem ti vi một mình, ngồi chờ đợi một mình.
Lúc bóng tối bao phủ cả thành phố, cô cuộn mình ngồi trong phòng, trong thoáng chốc, cô chỉ cảm thấy cả thế giới này yên lặng giống như chỉ còn lại có một mình cô tồn tại vậy.
Cô đột nhiên rất nhớ anh.
Nhớ một cách mãnh liệt.
Tay, nhẹ nhàng phủ lên trên bụng, rồi cô kéo chiếc chăn trên ghế sa lon quấn chặt lấy người mình.
Cô miên man suy nghĩ, rồi chìm vào giấc ngủ.
Đêm hôm đó, cô nằm mộng.
Trong mộng, có anh.
Có Tiểu Chanh tử.
Còn có cả đứa trẻ chưa ra đời của cô và anh.
Bọn nhỏ chạy nhảy, cười đùa, gọi cha ơi mẹ ơi. Bọn họ thì ngồi ở phía xa, nhìn bọn trẻ thả diều, ăn cơm nắm cô làm.
Chợt tỉnh lại, cô mới phát hiện, cuối cùng cũng chỉ là mộng mà thoi.
Nước mắt, lăn dài trên gò má.
Thời gian, mỗi một ngày, lại như biến thành sựu tra tấn. Cảnh Phạm không muốn chạy đến bệnh viện, vì vậy cô lấy thuốc đến phòng khám để tiêm.
Mỗi lần tiêm xong, cô lại cảm thấy đau nhức cánh tay.
Cô phát hiện ra, một khi đã quen với một mình, thì sẽ dễ dàng chịu đựng đau đớn hơn người khác rất nhiều.
Trước khi tiêm, sẽ vừa sờ vào cánh tay của mình.
Bên cạnh, có một cô gái cũng có dấu hiệu sảy thai như cô, cô bé kia rất được nuông chìu. Vừa kêu đau, chồng đã lập tức ở bên cạnh vừa thổi, vừa xoa. Vừa nói khô miệng, chồng lập tức đưa nước suối cho, Vừa nói là nước lạnh, uống vào sẽ không tốt cho thai nhi, người chồng lại lập tức chạy xuống chỗ máy nước ở tầng dưới lấy nước nóng lên.
Cảnh Phạm nhìn, tiếp tục sờ cánh tay mình.
Không sao cả.
Mình nhẫn nhịn là được.
Tiêm xong, cô có thể tự mua nước uống.
“Sao lần nào cô cũng chỉ đến một mình vậy? Chồng cô đâu?” Cô gái bên cạnh, thấy hứng thú với Cảnh Phạm luôn đeo khẩu trang kín mít.
Cảnh Phạm chỉ khẽ mỉm cười: “Chúng tôi không ở cùng một chỗ.”
Đối phương lập tức cảm thông nói: “Cô vừa mới mang thai, mà hai người đã ly dị? Tại sao lại ly dị?”
Cảnh Phạm không trả lời được.
Bởi vì, bọn họ không ly dị. Thậm chí, ngay cả chia tay cũng không được tính.
Từ đầu tới đuôi, bọn họ đều không phải là tình nhân...
Cô nghĩ, điều bi thương nhất, cũng chỉ là như vậy mà thô.
Cô gái kia thấy vẻ mặt của cô tràn đầy bi thương, rốt cuộc cũng không dám hỏi nhiều nữa.
Cô gái kia nhìn bóng lưng của cô rồi cảm khái với chồng: “Anh nhìn xem, cô ấy thật là đáng thương! Đang mang thai, mà còn gầy thành như vậy, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể thổi bay cô ấy đi vậy.”
“Không sao, em mập là được.”
“Ai mập?” Cô gái tức giận, đẩy chồng mình: “Em nói cho anh biết nhé, anh đừng có mà giống như chồng người ta vậy, thừa dịp em mang thai mà ra bên ngoài làm bậy! Em cũng không phải người dễ bị bắt nạt đâu!”
“Bà xã, anh nào dám? Lại nói, người ta cũng không nói là chồng ngoại tình mà!”
“Hừ! Khẳng định là vậy. Đàn ông các anh chẳng có ai tốt cả. Anh nhìn dáng vẻ thương tâm của cô ấy đi.”
Ba tháng ước hẹn, kết thúc.
Ngày cuối cùng, anh vẫn không trở lại.
Rốt cuộc, cô không cần phải ở lại nữa.
Cô kiên định chờ anh cho đến ngày cuối cùng, cô giữ lời hứa, không rút lui nửa đường.