Cảnh Uyên nhìn dáng vẻ yếu ớt của cô, anh chỉ cảm thấy lời nói bị nghẹn lại ở trong cổ họng, không nói được ra lời.
Cảnh Phạm nhớ tới đám ký giả kia: “Tiểu Chanh tử sao rồi? Con bé có khỏe không?”
“Ba mẹ đang chăm sóc cho con bé. Khoảng thời gian này, anh đã xin nghỉ học cho con bé. Con bé không có việc gì.”
Khóe mắt Cảnh Phạm ướt át.
Cô không có năng lực làm mẹ.
Vì vậy nên mới liên lụy đến con.
“Anh, em không muốn để con bé khó chịu. Vì vậy... em muốn mang con bé trở về nước Mỹ.”
Cảnh Uyên gật đầu: “Được. Em muốn làm gì cũng được. Em muốn đi Mỹ, anh sẽ đi cùng em.”
Cảnh Phạm khẽ mỉm cười.
Có lẽ, Cảnh Uyên và tiểu Chanh tử là hơi ấm sau cùng của cô.
“Còn có... em đang mang thai, em có biết không?”
Cảnh Phạm nhẹ nhàng đặt tay lên trên bụng: “Anh, đứa bé của em có khỏe không?”
Cảnh Uyên vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của cô: “Đừng lo lắng, bác sỹ vừa kiểm tra toàn diện cho đứa bé, nhất định rất khỏe mạnh.”
Cảnh Phạm kéo kéo khóe môi: “Em rất cẩn thận, luôn đi tiêm đúng ngày. Em đoán đứa bé sẽ rất khỏe mạnh.”
Con của cô nhất định phải sức khỏe!
Cảnh Uyên gật đầu đáp lại cô: “Nhất định.”
“Anh, là ai tung những tin tức kia ra ngoài?” Cảnh Phạm hỏi.
Cảnh Uyên lắc đầu: “Anh vẫn đang điều tra.”
“Có phải sẽ có ảnh hưởng rất lớn với công ty hay không?” Vừa rồi cô hôn mê, loáng thoáng nghe thấy anh đang gọi điện thoại.
Đầu điện thoại bên kia nói, tình hình của công ty rất không lạc quan.
Truyền thông tùy ý xào nấu tin tức, khiến hình tượng của công ty giảm đi đáng kể. Cảnh thị vốn đang bị bấp bênh, bây giờ lại chuyện xảy ra như vậy, tình hình lại càng tồi tệ hơn.
“Em không cần phải quan tâm đến chuyện của công ty đâu. Trước tiên em hãy lo lắng cho sức khỏe của mình đi.” Cảnh Uyên không trực tiếp đáp lại.
Lúc này, bác sỹ đẩy cửa vào.
“Đã có kết quả kiểm tra đứa bé rồi.”
Cảnh Phạm vừa nghe thấy, cô vội vàng hỏi: “Bác sỹ, tình hình của con tôi thế nào rồi?”
Bác sỹ không lên tiếng, chỉ thở dài, nặng nề nhìn về phía cô.
Cảnh Phạm ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với tầm mắt của bác sỹ.
Khoảng khắc đó, giống như là có cái gì nặng nề nện vào trên ngực cô, khiến hô hấp của cô cứng lại, ngực vặn chặt lại.
Nếu cô không có nhìn lầm, ánh mắt vừa rồi của bác sỹ là...
Cảm thông và thương hại.
Không!
Sao lại là cảm thông?
Cô đang có đứa con thứ hai!
Cô sắp được làm mẹ tiếp.
Cho dù cô không có được người đàn ông cô yêu nhất kia, nhưng mà, ít nhất, cô còn kỷ niệm của hai người.
Có bọn nhỏ ở bên, cô sẽ không cảm thấy tương lai đau khổ, vô vọng như vậy nữa.