Nhưng mà, khóe môi giật giật, nơi cổ họng như bị cái gì đó chèn vào, một chữ cũng không thể nói ra được.
Chỉ cảm thấy có vị tanh ngọt xông lên cổ họng.
Cảnh Uyên hỏi: “Tình hình thế nào?”
Bác sỹ đưa tờ bệnh án cho bọn họ: “Hai người tự nhìn trước đi.”
Cảnh Phạm đột nhiên cảm thấy trái tim đau dữ dội, cơn đau kia, gần như là xé rách cả người cô ra vậy.
Cô không có dũng khí.
Chỉ lắc đầu: “Anh, em không nhìn...”
“Phạm Phạm...”
“Anh, anh đưa điện thoại di động cho em...” giọng nói của cô đang phát run, cô hoảng loạn sờ xung quanh: “Đưa điện thoại di động cho em... em muốn điện thoại di động...”
Cảnh Uyên cầm điện thoại di động từ đầu giường đưa cho cô, cô trực tiếp gọi vào số điện thoại quen thuộc kia.
Nhưng mà, tay vẫn đang phát run, gần như không cầm được điện thoại di động.
Cảnh Uyên thấy cực kỳ đau lòng, anh đưa tay cầm điện thoại di động giúp cô.
Nhưng mà, bên kia, vẫn là tiếng nói tự động lạnh như băng truyền tới, đâm thấu lòng cô.
Anh không nghe...
Số điện thoại của anh không gọi được...
Cảnh Phạm không biết đã có chuyện gì xảy ra với anh, mất khống chế cảm xúc, nước mắt lăn dài trên má.
Bác sỹ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, cũng không đành lòng, nhưng vẫn nói thẳng: “Thai nhi đã chết lưu ở trong bụng của cô. Chờ trạng thái của cô hơi khá hơn, thì mau chóng phẫu thuật nạo cái thai này ra đi.”
Cảnh Phạm lắc đầu liên tục, cô gần như là khẩn cầu nhìn Cảnh Uyên: “Anh, em không muốn ở bệnh viện! Anh dẫn em về nhà đi, mang em trở về đi, có được hay không?”
“Phạm Phạm, em trở về như bây giờ là rất nguy hiểm. Chúng ta không thể làm như vậy được!”
Cảnh Uyên bưng lấy khuôn mặt tái nhợt của Cảnh Phạm: “Phạm Phạm, em tỉnh táo lại đi!”
Cảnh Phạm giữ lấy tay của Cảnh Uyên, cô không thể áp chế nổi nữa mà khóc ra tiếng: “Anh, em không muốn nạo thai, em muốn về nhà...”
Từng lời nói thê lương khẩn cầu xen lẫn tiếng nấc nghẹn ngào vang vọng ở trong phòng bệnh.
Bác sỹ và y tá nhìn thấy cảnh này, đều không khỏi đỏ hai vành mắt.
“Em vốn muốn nói cho anh ấy biết... đứa bé này... “ mỗi một chữ đều như đâm nát trái tim Cảnh Phạm: “Em muốn giữ anh ấy lại... Muốn anh ấy ở bên em... Muốn cho anh ấy nhìn thấy đứa trẻ ra đời, nhìn đứa trẻ lớn lên...”
Cảnh Uyên không biết nên như an ủi cô như thế nào.
Vào giờ phút này, lời an ủi nào, cũng đều không có tác dụng.
Anh chỉ có thể ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lên lưng của cô, giúp cô thuận khí.
Cảnh Phạm khóc òa lên, khóc đến khi mệt mỏi, không còn chút sức lực nào nữa.
Cô ngơ ngác ngồi ở trên giường, giống như đã chết rồi, lòng như tro tàn.
Cửa phòng bệnh, bị gõ từ bên ngoài.
Cảnh Uyên mở miệng để đối phương đi vào. Người đi vào là trợ lý của anh.
“Đã điều tra ra người tung tin tức này.”
Cảnh Uyên bình tĩnh nói: “Là ai?”
Đối phương do dự trong giây lát, rồi mới nói: “Là người của Hoắc gia. Có lẽ là vì muốn trả thù, nên mới tung tin này ra vào thời điểm này.”
Người của Hoắc gia...
Cảnh Phạm ngơ ngác ngồi ở trên giường, nghe nói như vậy, hàng lông mi khẽ run rẩy.
Có lẽ, cuối cùng thì nước mắt của cô cũng đã khô cạn rồi.
Đôi mắt khô khốc đến phát đau.
“Hoắc Cảnh Thành?” Cảnh Uyên hỏi, sắc mặt lạnh lõe.
Đối phương gật đầu: “Đúng là anh ta.”
Cảnh Phạm nắm chặt ga trải giường dưới người. Cô chỉ cảm thấy trước mắt hóa thành màu đen.
“Anh...”
“Anh ở đây!” Cảnh Uyên lập tức tiến lên.
“Giúp em đặt lịch đi.” giọng nói sâu hút như vực thẳm của Cảnh Phạm bỗng truyền tới vậy: “Hai ngày… hai ngày nữa làm giải phẫu...”
Đứa bé chết.
Trái tim của cô, cũng chết theo rồi.
Thì ra, yêu một người, là đau như vậy...
Yêu một người, vẫn luôn hận mình, là đau lại càng thêm đau...