Rồi sau đó, Cảnh Phạm giống như hồi phục tinh thần, chạy ra khỏi nhà.
Cảnh Phạm lảo đảo lên taxi, tài xế trên xe thấy cô cũng bị cô dọa cho giật mình.
Cảnh Phạm cảm thấy, thời khắc này, cô nhất định rất giống quỷ.
Cô cúi đầu nói ra một địa chỉ, tài xế đạp ga lao đi.
- ---------
Nhà cũ Hoắc gia.
Hoắc Cảnh Thành đang nằm trong phòng, bất tỉnh nhân sự.
Xung quanh là các bác sĩ từ Aus đến. Giờ phút này, thần sắc mọi người đều ngưng trọng.
Tình huống quá mức tồi tệ, chỉ có thể chuẩn bị phi cơ, sáng mai lên đường.
Văn Bái không dám nhìn hình dáng con trai lúc này, đi ra khỏi phòng.
Vào lúc này, chuông cửa vang lên.
Có người giúp việc từ dưới lầu đi lên: “Phu nhân, có Cảnh tiểu thư đến tìm thiếu gia.”
Cảnh tiểu thư?
Văn Bái nghe ba chữ này, mặt liền biến sắc.
Bà xuống lầu, thấy Cảnh Phạm sắc mặt càng trầm trọng: “Cô còn đến đây làm gì? Còn ngại làm hại con trai tôi chưa đủ sao? Cô mau cút khỏi nơi này ngay lập tức!”
Cảnh Phạm đứng im.
Văn Bái nói với người giúp việc: “Còn đứng đó làm gì? Đuổi cô ấy ra ngoài cho tôi!”
Cánh tay Cảnh Phạm bị người giúp việc báu vào, ánh mắt nhìn chằm chằm Văn Bái: “Tiểu Chanh tử bị bắt cóc, cần năm triện tiền chuộc. Các người phải cứu con bé!”
Hoắc Cảnh Thành vốn đang bên bờ vực sinh tử, vào lúc này Cảnh Phạm nhắc đến chuyện đứa bé, Văn Bái lại càng giận hơn, trên mặt nổi đầy gân xanh.
“Cô còn dám ở trước mặt tôi nói chuyện đứa bé?! Chính thứ đó đã giết hại Quân Thâm, cùng anh cô làm điều xằng bậy sinh ra nghiệt chủng! Cảnh Phạm, mọi người các người, có chết mười ngàn lần, cũng không trả đủ con trai tôi!”
“Đó là cháu của bà!” Giống như sợ Văn Bái không nghe được, Cảnh Phạm lên cao giọng, cuồng loạn hét lên: “Tiểu Chanh Tử là đứa trẻ của Hoắc gia, trong người con bé đang chảy dòng máu của Hoắc gia!”
Lời này của Cảnh Phạm, làm cho Văn Bái chấn động.
Ngay cả người giúp việc đứng bên cạnh cũng chấn động.
Nhưng chẳng qua chỉ trong nháy mắt. Rất nhanh, Văn Bái tỉnh táo, lạnh lùng: “Cảnh Phạm, cô bị rối loạn đến điên sao? Lại chạy đến Hoắc gia nói lời điên khùng!”
“Bà biết anh Quân Thâm chết như thế nào không?” Cảnh Phạm si ngốc nhìn Văn Bái, si ngốc cười.
Trong lòng đột nhiên sinh ra một cây gai nhọn.
Cô đau như muốn chết đi, cũng không muốn để lại đường sống đi đâm người khác.
“Không phải là anh tôi hại chết anh ấy. Trừ tôi ra, hại chết anh ấy còn có Hoắc Cảnh Thành nhà các người! Cái đêm trước khi kết hôn đó, ở chung với tôi, cho đến bây giờ không phải anh tôi, mà chính là Hoắc Cảnh Thành! Cùng tôi lạc lối, là Hoắc Cảnh Thành, lưu lại những dấu hôn trên người tôi, cũng chính là Hoắc Cảnh Thành! Cho nên, không liên quan đến anh trai tôi, chính Hoắc Cảnh Thành mới là hung thủ!”
“Cô câm miệng cho tôi!” Văn Bái giống như không cách nào chấp nhận sự thật này, xông lên, tát thẳng một bạt tai vào mặt Cảnh Phạm.
Ưu tư của Cảnh Phạm tan vỡ. Bạt tai vừa bị đánh trên mặt cũng không thấy đau.
Chính là, cô đã không còn biết đau....
Những nỗi đau lớn hơn, cô cũng đã trải qua, đã sớm đau đến chết lặng...
Cô tiếp tục trả thù, nói: “Tiểu Chanh Tử bị bệnh tim, là di truyền...”
“Nếu như lần này Tiểu Chanh Tử chết thật, đó cũng là do chính tay Hoắc gia các người đẩy con bé đến cái chết. Các người không xứng có con bé, không xứng có một sinh mạng mới...” Cảnh Phạm nhìn gượng mặt trắng bệch của Văn Bái, vô hình có một khoải cảm sau khi trả thù. Cô chỉ vào bụng của mình: “Biết không? Nơi này còn lưu lại một đứa trẻ của Hoắc gia các người... Nhưng mà...nó chưa kịp lớn lến...thì đã chết...”