Có lẽ, một người, đến khi thật sự buông bỏ tất cả, trái tim sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào.
Cho nên, sau đó cô bình tĩnh phẫu thuật, bình tĩnh ở trong lòng mai táng đứa con thứ hai của cô và người kia, bình tĩnh ôm Tiểu Chanh Tử hấp hối trở về, bình tĩnh ngồi ngoài ICU chờ Tiểu Chanh Tử chuyển nguy thành an.
Rồi sau đó, bình tĩnh trải qua phần còn lại của cuộc đời.
Cuộc sống của cô, biến thành một cái ao tĩnh lặng.
Sau ngày đó, cô một câu cũng không hỏi về người kia.
Giống như, anh chết rồi cũng được, anh còn sống cũng tốt, đều chẳng liên quan gì đến cô nữa.
Lại giống như, đó chỉ là một cơn ác mộng. Sau khi tỉnh lại, chẳng còn chút dấu vết.
Cô không hề khiến bản thân sống như cái xác không hồn, ngược lại khiến mỗi ngày của mình đều sống phong phú thoải mái.
Cô đi trên con đường của mình, bận rộn làm việc của mình. Tiếp tục bước, tiếp tục cuộc sống.
Cô biến thành một người mẹ. Một người mẹ chân chính, đủ tư cách, không trốn tránh, ôn nhu kiên nhẫn.
Cảnh Uyên nghĩ, như vậy cũng tốt.
Cuộc sống trở nên bình thản, không hề oanh oanh liệt liệt giống trước kia. Dù không vui vẻ gì, nhưng cũng chẳng bi thương.
Đang nghĩ ngợi, cửa kính xe bị người ta gõ vang.
Anh hoàn hồn.
Nhìn thấy người đứng ngoài cửa, nao nao. Chần chờ một lát, hạ cửa kính xe xuống.
Vân Mẫn Mẫn mặc đồ diễn đứng bên ngoài.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại sau sự kiện một năm trước.
Trước kia sinh nhật, cô luôn bảo trợ lý gửi quà tới, nhưng năm nay lại không có.
Anh không chủ động chào hỏi cô, hoặc là nói, không biết nên chào hỏi cô như thế nào.
“Đến đây đón Cảnh Phạm?” Ngược lại là cô mở miệng trước nói chuyện với anh.
Cảnh Uyên thản nhiên gật đầu: “Ừ.”
Hai người lại trầm mặc. Xấu hổ đến mức không thể tiếp tục đề tài vừa rồi.
Cảnh Uyên mím môi, muốn chấm dứt lần hàn huyên này, Vân Mẫn Mẫn cuối cùng lại mở miệng: “5 triệu kia tôi nhận được rồi.”
Cảnh Uyên lại gật đầu.
Phần tiền đó đương nhiên không dùng được.
Vân Mẫn Mẫn từ xa liếc nhìn Cảnh Phạm, trong mắt có chút chua xót: “Hai người... ở cùng nhau sao?”
Cảnh Uyên nhìn cô, còn chưa trả lời, Vân Mẫn Mẫn đã tự hỏi tự đáp, chua sót nói: “Quên đi, đây là chuyện giữa hai người, tôi chỉ là người ngoài, không có tư cách dò hỏi.”
Cảnh Uyên không muốn nói chuyện với cô nữa.
Bi thương trong mắt cô khiến anh không khỏi nhớ tới lại đêm nọ một năm trước, cô nhào vào người anh khóc lóc.
“Tôi phải về rồi.” Anh nói.
Vân Mẫn Mẫn có chút ngượng ngùng. Cô nhìn chăm chú vào người đàn ông trong xe, giấu không tâm tình không nỡ của mình, nhưng vẫn gật đầu: “Ừ.”
Cảnh Uyên nâng cửa kính xe lên. Cô dường như cuối cùng cũng không nhịn được, mở miệng: “Cảnh Uyên!”
Cảnh Uyên liếc nhìn cô một cái, dừng cửa kính xe lại.
“Em... Em quay xong bộ phim này sẽ ra nước ngoài. Về sau, trọng tâm phát triển sẽ chuyển sang nước ngoài.”
“Đây là chuyện tốt. Chúc mừng.”
Cô lại chẳng thấy vui mừng gì, ngược lại lòng tràn đầy chua sót: “Về sau, tôi sẽ không thường xuyên về nước nữa.”
Anh không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng, chỉ nói: “Chúc em về sau càng ngày càng thành công vui vẻ.”
Hốc mắt Vân Mẫn Mẫn phiếm hồng: “Cảnh Uyên, nếu... Em nói là nếu, em không vào giới giải trí, chưa từng quen người khác, thậm chí, em không ghen tị với Cảnh Phạm, chưa từng tính kế cô ấy, anh có cân nhắc tới em không?”
“Yêu một người, trước giờ không liên quan gì đến nghề nghiệp của người đó cả. Tôi cũng không để ý người đó từng có bao nhiêu người, từng chật vật như thế nào.” Cảnh Uyên còn nghiêm túc cô, chân thành đáp: “Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu.”