Anh đã từng tưởng tượng qua vô số khung cảnh khi bọn họ gặp lại, sụp đổ, mất khống chế…
Nhưng mà, anh tuyệt đối chưa từng nghĩ đến, thì ra, ngày mà bọn họ gặp lại nhau, lại có thể bình tĩnh đối mặt như vậy.
Anh thà rằng cô hận anh, hận đến thấu xương, cũng tốt hơn tình cảnh này gấp ngàn lần.
Anh đã rất cố gắng, rất cố gắng, gắng gượng đè ép cơn đau đang cào xé trái tim anh xuống.
Nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt cô, anh cũng cong cong môi theo: “Đã lâu không gặp!”
Bốn chữ, nhưng không nhẹ nhàng như bốn chữ của cô.
Nếu cẩn thận lắng nghe, có thể nghe thấy sự chán nản và khổ sở trong giọng nói của anh.
Cuối cùng, anh lại bổ sung thêm: “Có khỏe không “
Cảnh Phạm vẫn mỉm cười nhìn anh: “Ừ, rất tốt.”
Rất tốt.
Không có anh, cuộc sống của cô thật sự rất tốt.
Thoải mái đi đóng phim, thỉnh thoảng đưa con đi du lịch, thỉnh thoảng đi xem phim một mình, lúc rảnh rỗi thì đi ra phòng tập yoga, phòng tập gym, cũng không thiếu người theo đuổi.
Người theo đuổi cô, nhỏ tuổi hơn so với cô, lớn tuổi hơn so với cô, đều có.
Cuộc sống của cô, rất thoải mái và thú vị.
Nhưng anh không có cô, lại không tốt chút nào.
Thật sự không tốt chút nào.
“Hoắc tổng, anh thì sao?” Cảnh Phạm chủ động hỏi anh: “Sức khỏe của anh thế nào?”
Khẽ mấp máy khóe môi, anh đáp: “Anh cũng rất tốt.”
“Vậy thì tốt” Cảnh Phạm khẽ gật đầu. Hai người nhất thời im lặng. Bầu không khí chợt trở nên lúng túng khó nói thành lời.
Cảnh Phạm nhất thời cũng không tìm được lý do ở lại, hoặc là tiếp tục trò chuyện tiếp với anh, cô khẽ nói: “Hoắc tổng, vậy em xin phép đi trước.”
Không muốn cô đi.
Không muốn thấy cô rời đi.
Nhưng mà, anh lại không có lý do…
Không có lý do để giữ cô ở lại.
Cuối cùng, anh chỉ gật đầu, đắng chát nói ra chữ: “Được.”
Cảnh Phạm mỉm cười rời đi. Lúc đi sát qua vai anh, cô cố ý hơi nghiêng người, tránh chạm vào thân thể của anh.
Thấy vậy, nụ cười anh đang chống đỡ ở trên mặt, cứng đờ lại. Anh quay đầu, nhìn cô bước từng bước từng vào trong thang máy, nhìn cô từ từ biến mất ở trong tầm mắt của mình.
Sau khi thân ảnh đó hoàn toàn biền mất, ánh sáng trong mắt anh, cũng dần biến mất theo.
Cuối cùng, chỉ còn lại sự u ám.
Lục Kiến Minh và Trần Lộc hai mắt nhìn nhau, trong lòng tràn đầy thổn thức.
Một lúc lâu sau, anh ta mới tiến lên trước, nhắc nhở: “Hoắc tổng, Quách tiên sinh còn đang chờ.”
Rốt cuộc Hoắc Cảnh Thành cũng hoàn hồn, anh từ từ rút tầm mắt về, chỉ buồn rầu ừ đáp lại: “Đi thôi.”
- ------------------------
Bên kia.
Trong thang máy, có rất nhiều người.
Cảnh Phạm đứng ở trong góc khuất.
Cô rất tốt.
Anh cũng rất tốt.
Điều này là đủ rồi.
Hai người, đi vòng quanh một đoạn đường dài, cuối cùng lại trở về nơi bắt đầu, giống như là chưa từng tổn thương lẫn nhau, cũng giống như chưa từng yêu nhau vậy.
Như vậy, cũng không có gì là không tốt!
Ít nhất, như vậy, cũng sẽ không đau nữa!
Chỉ có, thỉnh thoảng trong đêm khuya vắng, choảng tỉnh giấc từ trong giấc mộng dài, cô cảm thấy xung quanh mình chỉ có tịch mịch và trống vắng, nhưng điều đó cũng không phải khó có thể chịu đựng nổi.
Cảnh Phạm miên man suy nghĩ, cô nhìn chằm chằm vào một điểm, ngẩn người, xuất thần.
Đến khi cửa thang máy mở ra, tất cả mọi người đều lục tục đi xuống, cô mới giật: mình mình đã đến tầng một rồi.
ổn định lại tâm tình, cô cất bước rời đi.
Khoảng thời gian kế tiếp, Cảnh Phạm chưa từng gặp lai anh lần nào nữa. Hai người, đi lướt qua nhau như vị khách qua đường. Sau khi cùng xuất hiện trong khoảng thời gian ngắn ngủi, thì vĩnh viễn chia lìa.
Cô trở lại đoàn làm phim, tiếp tục những cảnh quay của mình.
Nửa đêm, số lần giật mình tình lại từ trong mộng, càng ngày càng trở nên nhiều.
Trong lòng trống rỗng, chỗ trống bị khuyết mất kia, đột nhiên mở rộng sâu hút như cái động không đáy.
Ngày hôm đó.
Cảnh Phạm quay xong, cô kéo hành lý ra khỏi phòng khách sạn mà đoàn làm phim thuê, trở về căn nhà của mình.
Vừa mới vào thang máy, Cảnh Uyên đã gọi điện thoại tới.
“Em đã quay xong chưa? Bây giờ anh sẽ qua đón em.”