Thế nhưng, anh dù sao cũng chưa từng chịu trách nhiệm với bé, lấy tư cách gì bắt bé gọi mình là “ba”?
Từ từ tiến đi!
Sẽ có một ngày, anh có thể nghe được hai tiếng “ba ba”. Anh tin chắc!
Tiểu Chanh Tử mở to mắt ngước nhìn anh. Anh khom người ôm lấy bé con. Tiểu Chanh Tử không giãy giụa nữa, chỉ là chần chờ nháy mắt, vòng hai tay nho nhỏ ôm lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ chôn vào bả vai anh.
Cảm giác được ỷ lại, thật tốt.
Hoắc Cảnh Thành chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp. Những mù mịt nơi đáy lòng chợt được quét đi sạch sành sanh.
Cảnh Phạm nhìn cảnh này quên cả nhúc nhích, trái tim loạn nhịp.
“Không đi sao?” - Anh cười xoay người, lay tỉnh cô.
Cảnh Phạm chợt hoàn hồn: “Đi thôi.”
Hoắc Cảnh Thành ôm bé con đi ra ngoài. Bọn họ đi phía trước, Cảnh Phạm một mình theo sau.
Giờ ra về, những người bạn nhỏ kích động muốn nhìn thấy ba mẹ kéo nhau chạy ra ngoài.
Bọn nhỏ vô tình đụng vào Cảnh Phạm.
Cô lúc này còn đang chìm trong suy nghĩ, bị người va chạm, thân thể liền không đứng vững ngã về phía trước.
Sống mũi đập vào sống lưng anh tức thì đau xót, viền mắt cô cũng lập tức ửng hồng.
Hoắc Cảnh Thành xoay người lại, đỡ lấy cô đang lảo đà lảo đảo. Đợi cô đứng vững, anh liền nhìn thấy chóp mũi cùng đôi mắt đỏ của cô bất đắc dĩ nói: “Cũng tốt hơn bị đạp thành lót giày.”
Đi trên đường bằng phẳng mà có thể bị vấp ngã, thật là một cô gái ngốc.
Cảnh Phạm xoa chóp mũi có chút đau: “Lưng của anh cũng quá cứng rồi.”
Anh thở dài: “Ai biết em sẽ nhào lên?”
Anh một tay ôm bé con, một tay nắm bàn tay trên chóp mũi của cô: “Đừng xoa nữa, để anh xem nào.”
Anh cúi người tới gần cô.
Lông mi Cảnh Phạm chợt run lên.
Hô hấp của Hoắc Cảnh Thành cũng nặng hơn, toàn bộ phả vào mặt cô.
Cảnh Phạm rũ mắt nhìn xuống mặt đất.
Hoắc Cảnh Thành ngắm nhìn cô, ánh mắt càng thêm sâu. Giờ khắc này, cô trông thật ngoan ngoãn. Lông mi buông xuống, khuôn mặt nhỏ điềm tĩnh. Tựa như lời Lục Kiến Minh đã nói, cô của hôm nay càng ngày càng yên tĩnh nội liễm.
Tầm mắt của anh, xuống chút nữa...
Cô hơi mím môi.
Một vệt đỏ bừng nhàn nhạt, dưới ánh tà dương, tỏa ra ánh sáng trơn bóng lộng lẫy mê người.
Hoắc Cảnh Thành động tình.
Thật muốn hôn cô.
Anh nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Đừng xoa nữa, không có chuyện cũng bị em vò ra chuyện.”
“Ừ.” - Cô gật đầu, đáp lại. Quả nhiên không lại xoa mũi nữa. Vào lúc này, có đau không cô cũng chẳng còn biết nữa.
Hoắc Cảnh Thành ôm Tiểu Chanh Tử tiếp tục đi về phía trước. Đi một bước lại quay đầu lại, cuối cùng nhịn không được, đưa tay kéo cô đến bên cạnh mình.
“Cẩn thận, đừng đi lạc.”
Giọng nói anh rất ôn nhu tựa như đang nói với một bé con lớn xác.
Cảnh Phạm ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh.
Tiểu Chanh Tử nằm nhoài trên vai anh, nghiêng đầu nhìn hai người bọn họ chuyển động cùng nhau, trong đôi mắt thật to, lại thêm vài sợi sáng mầu.
Như thể hi vọng thời gian có thể kéo dài mãi mãi như vậy, anh đi rất chậm. Cô đi theo bên cạnh, cũng chầm chậm, không thúc giục.
Thế nhưng, dù có chậm, họ vẫn đi đến cửa trường học.
Hoắc Cảnh Thành hỏi ý cô: “Anh đưa hai người về nhé?”
Cảnh Phạm còn chưa nói, Tiểu Chanh Tử đã lập tức lanh lảnh đáp lại: “Rất tốt!”
Hoắc Cảnh Thành ôm bé con vui mừng nở nụ cười.
Bé con đã yêu cầu, cô cũng không thể từ chối.
Cảnh Phạm vừa muốn đáp ứng, đã nghe Tiểu Chanh Tử nói: “Chú, đêm nay chú ăn cơm cùng nha, mẹ nấu ăn càng ngày càng ngon!”