Cô nhận được điện thoại, đúng hẹn tham gia đợt casting thứ hai của “Ánh nắng sớm mai”. Mười ngày sau, nhận được kết quả phỏng vấn, thuận lợi giành được vai nữ chính.
Hôm nay đến công ty ký hợp đồng.
Thịnh Gia Ngôn vô cùng vui vẻ, Cảnh Phạm đương nhiên không có lý do gì cự tuyệt.
Buổi tối, đám người gồm cả Tiểu Chanh Tử và Cảnh Uyên đi ăn cùng nhau, vui vẻ hoà thuận.
Sau khi ăn xong, Thịnh Gia Ngôn đã đặt phòng ở KTV. Nơi ồn ào ầm ĩ này không hợp với trẻ con, hơn nữa, nhóc con kia cũng buồn ngủ rồi, Cảnh Phạm và Cảnh Uyên cùng nhau đưa Tiểu Chanh Tử quay về Cảnh gia.
Cảnh Uyên lại đưa Cảnh Phạm đến KTV. Mọi người đều bảo anh ở lại, anh cũng không muốn cắt ngang vui vẻ của mọi người nên cũng ở lại cùng.
Di động của Cảnh Phạm không ngừng reo chuông.
KTV ồn ào ầm ĩ, đợi đến khi cô phát hiện, điện thoại đã reo vài lần rồi.
Nhìn thấy trên màn hình hiện lên ba chữ “Hoắc Cảnh Thành”, Cảnh Phạm lại thất thần.
Cảnh Uyên thấy sắc mặt cô khác lạ, tới gần hỏi: “Sao vậy?”
“Không.” Cảnh Phạm cầm di động lên: “Em ra ngoài nghe máy chút.”
Cô đứng dậy, cầm di động ra khỏi phòng. Nghĩ nghĩ, nghe điện thoại, đặt ở bên tai.
“Alo.”
“Chúc mừng em.” Giọng anh từ đầu kia điện thoại truyền đến.
“… Cảm ơn.” Cảnh Phạm dừng lại một lát: “Cảm ơn anh giúp tôi nói tốt với Quách tiên sinh.”
Hoắc Cảnh Thành cúi đầu cười: “Cảnh Phạm, đây là công sức của chính em. Anh chỉ bảo em tới đây phỏng vấn, nhưng không hề bảo cậu ấy chọn em. Đương nhiên, nếu em thật sự không có thực lực, anh nói gì cũng vô dụng.”
“Tôi sẽ trân trọng cơ hội này.”
“Anh tin em làm được.” Hoắc Cảnh Thành nói xong câu đó, hai người đều im lặng. Bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng di động kết nối.
“Em không ở nhà?” Bỗng nhiên, anh hỏi, cắt ngang sự im lặng xấu hổ này.
“Ừ, tôi và đồng nghiệp đang ở bên ngoài.”
“Khi nào về?” Anh lại hỏi.
Cảnh Phạm còn nhớ rõ việc anh đứng ngoài cửa nhà mình mấy tiếng liền, trả lời chi tiết: “Đêm nay tôi không định về bên đó.”
“Đi đâu?” Anh làm như thuận miệng hỏi.
“Trở về chỗ ba mẹ, ở cùng Tiểu Chanh Tử.” Cô hỏi gì đáp lấy.
Hoắc Cảnh Thành ‘ừ’ một tiếng, khiến Cảnh Phạm nghe không hiểu ý của anh.
Bên trong, Thịnh Gia Ngôn đến gọi cô vào hát, cô nói với Hoắc Cảnh Thành một tiếng sau đó cúp máy.
Tối đó, mọi người vui chơi đến nửa đêm.
Lúc từ KTV ra ngoài đã hơn 12 giờ đêm. Bên ngoài mưa rơi tí tách vang lên khiến lòng người ta tràn đầy vẻ u sầu.
Cảnh Phạm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đen kịt, cô được diễn “Ánh nắng sớm mai” rõ ràng là chuyện tốt, nhưng giờ phút này, trong lòng cô lại tràn đầy vẻ u sầu không nói rõ được.
“Đứng ở đây đừng đi đâu nhé, anh đánh xe qua.” Cảnh Uyên vẫn chu đáo săn sóc trước sau như một.
Cảnh Phạm “Vâng” một tiếng, đưa ô từ KTV mang đưa cho anh: “Đừng để ướt.”
Chờ một lát, Cảnh Uyên lái xe tới. Cảnh Phạm và đám người Thịnh Gia Ngôn nói lời từ biệt, lên xe.
Cảnh Uyên chở Cảnh Phạm quay về chỗ ba mẹ ở.
Từ một năm trước sau khi Cảnh thị gặp chuyện không may, biệt thự bị gán nợ, Cảnh Thừa Hoài và Tô Vân Đình liền dọn ra ngoài biệt thưu, ở tại một căn nhà chừng hơn 200 mét vuông cách đó không xa.
Xe Cảnh Uyên mới lái vào cửa tiểu khu, một thân ảnh đã đập vào mắt Cảnh Phạm.
Cô sửng sốt.
Tưởng là lỗi giác của bản thân.
Nhưng nhìn kỹ lại, quả nhiên là Hoắc Cảnh Thành đứng ở cửa tiểu khu.