Ông chú kia lại nhiệt tình nói: “Người này cũng thật kiên nhẫn. Đứng trong mưa đợi hơn ba giờ. Tôi bảo cậu ấy vào xe chờ, đừng đứng bên ngoài dính mưa, cậu ấy nói đứng ở bãi đỗ xe không nhìn thấy người ra vào, sợ bỏ lỡ cô. Cô bé, vô cùng si tình đấy.”
Ba giờ...
Anh vậy mà đứng dầm mưa suốt ba tiếng...
Cảnh Phạm rất muốn nói gì đó trả lời lại ông chú kia, nhưng đôi môi run rẩy, cổ họng như bị ai bóp chặt, một chữ cũng không nói được.
Lông mi khẽ chớp, từng giọt nước mắt nóng bỏng tràn khỏi khóe mắt.
Cảnh Uyên từ đối diện mang ô tới, phần lớn ô che nghiêng sang chỗ: “Không sao chứ?”
Cảnh Phạm lắc đầu.
Cảnh Uyên nhìn kỹ sắc mặt cô, muốn nói gì, nhưng cuối cùng muốn nói lại thôi. Tình cảm giữa bọn họ, anh từ đầu tới cuối cũng chỉ là một người đứng xem. Tất cả an ủi cũng chỉ là lời nói hời hợt chẳng giúp được gì.
Chẳng bằng chừa cho cô một không gian tĩnh lặng để cô tự mình đóng vảy miệng vết thương.
Dù sao cô bây giờ đã trưởng thành hơn trước kia nhiều.
“Vậy lên xe, chúng ta về.”
“Được.”
Cảnh Phạm gật đầu, theo Cảnh Uyên lên xe.
Ngồi trong xe, nắm chặt chiếc hộp gấm kia, chỉ đưa mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.