Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 390: Kết cục: Nụ hôn tuyệt vọng



Cô giãy giụa, bị anh vòng tay giữ lấy bả vai của cô, cố định người cô lại, khiến cô không nhúc nhích được.

Tiểu chanh tử ở bên cạnh kích động khẽ ‘A’ lên, rồi lập tức lấy chăn che mặt nhỏ đi.

Một lúc lâu sau còn có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích của cô bé.

Sớm biết quyển nhật ký đó có thể làm cho mẹ và chú chung một chỗ, thì bé đã sớm trộm quyển nhật ký đó đưa cho chú rồi.

“Hoắc Cảnh Thành, anh buông tay ra!” tức chết cô mất thôi. Cô không thể tách tay của anh ra được.

Cô ngồi ở trên đùi anh, có thể cảm giác được sức mạnh trên đùi anh. Còn cả nhiệt độ đó nữa, cũng khiến cho cả người cô căng cứng lại.

Hoắc Cảnh Thành lại không làm thêm động tác nào cả, anh chỉ ôm lấy cô thật chặt.

Vùi mặt ở trên vai của cô.

Trong lòng Cảnh Phạm cảm thấy ngũ vị tạp trần. Bên tai, đều là tiếng hít thở càng ngày càng nặng nề của người đàn ông.

Chẳng biết tại sao, cô cảm thấy, sau khi anh mở quyển nhật ký này ra, trái tim anh rung động hơn, nhưng càng nhiều hơn chính là đau đớn và khổ sở.

Cảnh Phạm muốn nói gì đó, nhưng mà, cô lại im lặng không nói gì.

Ngón tay cái đang đặt ở trên bả vai cô, nhẹ nhàng vuốt ve, anh như muốn cảm nhận được nhiệt độ của cô, cảm nhận mùi thơm trên người cô.

Tựa như bị cảm xúc phức tạp trong anh ảnh hưởng đến, cảm giác xấu hổ trong lòng Cảnh Phạm cũng từ từ tan đi.

Cô dần bình tĩnh lại.

Đúng rồi, cũng là chuyện đã qua rồi, mình thản nhiên đối mặt với nó, cũng không phải là điều không thể.

“Em có biết anh đang suy nghĩ gì không?” Cuối cùng thì anh cũng mở miệng, nhưng giọng nói đã khàn đặc lại.

Anh buồn bã ngẩng đầu lên từ trên vai cô, cách gần như vậy, cô có thể nhìn thấy rõ bi thương trong mắt anh.

Cảnh Phạm cảm thấy dường như trái tim bị sợi dây nào đó thắt lại, mơ hồ cảm thấy đau đớn.

Cô đáp lại theo bản năng: “ Suy nghĩ gì?”

“Nếu như anh sớm biết tâm tư của em hơn…” Hoắc Cảnh Thành nắm chặt lấy bả vai của cô: “Vào khoảng khắc em động tâm nhất, anh sẽ để em bước vào trong thế giới của anh, nếu như vậy, chúng ta cũng sẽ không phải trải qua… quá nhiều chuyện đau khổ…”

“Có lẽ, khi đó chúng ta sẽ có thể chung một chỗ với nhau…” Đôi mắt anh dần bị một lớp sương mù bao phủ, dường như cái ý nghĩ này, khiến anh vô cùng khó chịu: “Anh sẽ không khiến cho em đau đớn như vậy.”

Cảnh Phạm cũng dần cảm thấy khó chịu.

Cô quay mặt đi, gắt gao cắn chặt môi dưới, cố gắng không để tầng hơi nước trong mắt tích tụ lại.

Nhưng mà, người đàn ông này, chính là người rất đáng ghét.

Tựa như rất muốn thưởng thức sự bi thương của cô, không để cô giấu đi, anh đưa tay ra nắm lấy cằm của cô, xoay mặt cô lại.

Dưới ánh đèn yếu ớt, hai người bốn mắt nhìn nhau, cảm nhận cảm xúc của nhau.

Ý định của anh quá mức rõ ràng, Cảnh Phạm có thể nhìn ra được, trái tim cô chợt đập liên hồi.

Nhưng mà, khi đôi môi của người đàn ông đột nhiên dán lên môi cô, cả người cô cứng đờ như vừa bị trúng lời nguyền hóa đá vậy, cô chỉ cảm thấy tay chân cứng ngắt, không cách nào nhúc nhích được.

Tim đau giống như là bị nứt ra vậy.

Môi của anh chạm vào môi cô. Hơi thở quen thuộc kia mãnh liệt ập tới, Hoắc Cảnh Thành thống khổ thở dốc, khó có thể kiềm chế mà ôm chặt lấy cô.

Lực đạo đó khiến cô cảm thấy đau, giống như là muốn khắc sâu cả người cô vào trong sinh mạng của anh vậy.

Lại vừa như cực kỳ tuyệt vọng.

Anh như muốn cố gắng mượn nụ hôn này để bày tỏ tất cả cảm xúc trong tim mình cho cô biết. Anh hôn rất nặng, đầu lưỡi cạy hàm răng của cô ta, nhưng mà, nụ hôn lại cực kỳ dịu dàng.

Cảnh Phạm muốn đẩy anh ra, nhưng mà, tay rơi vào trên vai anh, lại không tự chủ được nắm chặc lấy áo sơ mi trên người anh.

Nước mắt của cô đột nhiên rơi như mưa.

Nụ hôn xuất hiện đột ngột này, đã đánh tan sự tỉnh táo trong nội tâm mà cô đã rất cố gắng ngụy trang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.