Hoắc Cảnh Thành cười nhẹ, nhìn dáng vẻ của anh như thực sự vui vẻ, xóa dần đi sự muộn phiền và buồn bã lúc trước.
“Kể từ sau khi gặp lại nhau, đây là lần đầu tiên em thật sự tức giận với anh.” Giọng nói của anh cũng tràn đầy vui vẻ.
Cảnh Phạm hơi sửng sốt.
Nhờ có anh nhắc nhở, cô cũng mới để ý thấy, đúng là bây giờ mình đang tức giận.
Cô cắn môi, không dám nghĩ sâu xa mình đang tức giận cái gì.
“Lần đầu tiên gặp em ở trong công ty sau buổi phỏng vấn đó, anh đã thật sự cho rằng, sau này em sẽ chỉ thờ ơ với anh. Nhưng bây giờ anh mới biết, thì ra em vẫn có thể tức giận với anh.”
Cảnh Phạm bị anh nói mà cảm thấy rất xấu hổ.
Cảm thấy mình rất không có tiền đồ.
Mới ngắn ngủi không được bao nhiêu ngày, vỏ bọc của cô đã bị phá vỡ. Cô vốn cho là, mình có thể giữ được tâm trạng ổn định ở trước mặt anh.
Cô hé mở khóe môi, muốn nói gì đó, nhưng điện lại đột nhiên có.
Đèn trong phòng vụt sáng lên.
Hai người, đều chưa kịp thích ứng mà nheo mắt lại, chờ lúc Cảnh Phạm mở mắt ra, đã thấy anh đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt của anh sâu như vực thăm, sâu hút như có thể nhìn thấu cả người cô vậy.
Không có bóng tối làm mặt nạ cho mình, Cảnh Phạm vốn cảm thấy luống cuống. Bây giờ bị anh nhìn chằm chằm vào, cô lại càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Không nhìn thẳng vào mắt anh, cô chỉ thấp giọng nói: “Hoắc tổng, thời gian không còn sớm nữa, bây giờ cũng có điện rồi, anh đi về ngủ sớm đi.”
Cô lại khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh kia, khiến cho anh cảm thấy bực bội.
Mỗi một chữ đều là lệnh đuổi khách.
Hoắc Cảnh Thành bất đắc dĩ thở dài, anh giơ tay lên, muốn lau sạch nước mắt còn lưu lại trên khóe mắt của cô. Nhìn thấy cô rơi nước mắt, anh thật sự cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng mà, Cảnh Phạm đã phản ứng nhanh hơn, cô vội vàng lui về phía sau một bước, né tránh tay của anh.
Ngượng ngùng, anh rút tay về. Anh không dừng lại nữa, cất bước trở về nhà của mình.
Cửa phòng dần đóng lại, Cảnh Phạm giật mình dựa lưng vào trên cửa. Ngực… nơi trái tim đó… lại trở nên hỗn loạn.
- --------------------------------
Hoắc Cảnh Thành đạp dưới ánh sáng, trở lại căn nhà trống vắng.
Anh ngồi ở trên ghế sa lon, ngước mắt lên nhìn trần nhà nhạt màu, nhớ tới quyển nhật ký ghi chép những tâm sự thiếu nữ kia, nhớ tới dáng vẻ tức giận của cô, khóe môi bất giác dương cao lên.
Nhưng mà, nhớ tới điều gì đó, nụ cười trên mặt lại cứng đờ. Thay vào đó là thất vọng và thống khổ.
Lúc gặp lại cô, anh hy vọng cô có thể tức giận với mình cũng được, ghét anh cũng được, chỉ cần cô không lãnh đạm không lạnh lùng với anh. Vậy ít nhất còn đại biểu anh vẫn còn tồn tại ở trong lòng của cô.
Nhưng mà, bây giờ, anh lại cảm thấy thống khổ không chịu nổi.
Anh đã nhiều lần suy nghĩ muons có cô lần nữa, nhưng mà, anh có thể không?
Suy nghĩ đến điều này, trái tim anh lại đột nhiên nhói đau.
Loại đau này, giống như là một quả bom, đột nhiên phát nổ ngay trong cơ thể anh. Anh chật vật chống đỡ thân thể, mở ngăn kéo tủ ra lấy thuốc, nuốt xuống.
- ----------------------------
Đêm hôm đó, Cảnh Phạm mất ngủ.
Cô nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại mà mãi không ngủ được.
Ngày hôm sau, lúc cô ra khỏi cửa, cố tình bỏ qua cánh cửa cách vách kia, cố gắng không để tầm mắt lướt về phía đó.
Đến khi cô mang tiểu Chanh tử ra khỏi nhà, cánh cửa kia cũng không mở.
Ngày thứ ba, căn phòng cách vách vẫn rất an tĩnh.
Ngày thứ tư, tiểu Chanh tử đi qua gõ cửa, cũng không thấy tiếng ai trả lời.
Ngày thứ năm, vẻ mặt của tiểu Chanh tử buồn như đưa đám.
“Mẹ, có phải chú đã đi rồi hay không?” tiểu Chanh tử buồn bã gẩy gẩy cơm trắng trong bát, lại bắt đầu kén ăn.
Cảnh Phạm cũng hơi không yên lòng. Nhớ tới lời anh đã từng nói, sau này sẽ cố gắng không quấy rầy đến sinh hoạt của cô, cô chỉ nói: “Có lẽ vậy đi.”
“Chú đi rồi, có nghĩa là sau này lại cũng không trở lại sao?”