“Còn giả bộ thanh cao cái gì?” Cảnh Phạm lầm bầm: “Không có hứng thú gì với tôi… “
Nói đến đây, ánh mắt của cô nhìn lướt qua nơi nào đó của anh theo bản năng.
Sắc mặt của Hoắc Cảnh Thành rét lạnh: “Cô nhìn cái gì?”
“……” Cảnh Phạm ngã lên trên ghế sa lon, cô cầm chăn che mặt mình lại. Nơi đó, bây giờ còn nóng giống như lửa đốt vậy.
Cô điên rồi!
Sao lại có thể to gan nhìn về phía nơi đó?
Ngay cả mình cũng không thể kiểm soát được mình!
Bên cạnh.
Sắc mặt của Hoắc Cảnh Thành cũng biến hóa hết lần này đến lần khác.
Thật là đáng chết!
Anh không thể không thừa nhận, vừa rồi mình rất hoảng loạn.
Có lẽ là do không chạm vào phụ nữ, nên anh lại không thể khống chế nổi mà bị người phụ nữ này khiêu khích.
Ở trước mặt cô, anh không thể nào khống chế được thân thể của mình.
Nhìn người phụ nữ đang che kín chăn ở trên ghế sa lon, nằm thẳng tắp, ngay cả thở mạnh cũng không dám, Hoắc Cảnh Thành chỉ càng cảm thấy lo lắng hơn. Trong lòng như sinh ra một ngọn lửa vậy.
Anh không ở lại nữa, cất bước lên lầu.
Bây giờ, anh hẳn nên tắm nước lạnh cho tỉnh táo, giữ đầu óc an tĩnh lại.
…………………………
Đến khi tiếng bước chân biến mất, toàn bộ biệt thự đều yên tĩnh lại, sau khi xác nhận anh sẽ không xuống lầu lần nữa, Cảnh Phạm mới chậm rãi kéo chăn xuống khỏi đầu mình, thở phào một hơi thật dài.
Trong phòng, đèn đã tắt.
Một lúc lâu sau, cô mới thích ứng được với bóng tối chung quanh, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, cô miễn cưỡng có thể thấy được phong cách kiến trúc ở trong căn biệt thự này.
Giống như nằm mơ vậy, cô đã đến nhà ạm.
Bây giờ, chiếc ghế sa lon cô đang nằm, là chiếc ghế ngày thường anh vẫn ngồi.
Bình thường, anh nhất định sẽ ngồi ở đây uống trà, xem ti vi, lật xem văn kiện, vượt qua từng đêm dài an tĩnh.
Tầm mắt của Cảnh Phạm, không tự chủ được lướt qua mỗi một ngóc ngách trong biệt thự, mỗi một món đồ nho nhỏ, không muốn bỏ qua cho chút dấu vết nào thuộc về anh.
Cuối cùng, tầm mắt rơi vào trên chiếc đắp cô đang đắp trên người.
Đây cũng là của anh!
Cô không thể nào khắc chế được mà nhẹ nhàng nâng chăn lên ngửi.
Có một mùi hương thoang thoảng truyền vào, nó giống với mùi hơi thở trên người anh như đúc, khiến cô tham luyến, nhưng trong lòng cũng đắng chát hơn.
Cách anh càng gần, cô lại càng biết khoảng cách giữa mình và anh xa không thể nào với tới được, đáy lòng càng trở nên trống rỗng…
Hít sâu một hơi, cô dùng sức ôm chặt lấy chăn.
Cô nhắm mắt lại, nằm trở về trên ghế sa lon lần nữa.
Căn biệt thự này, là tổ ấm tình yêu của anh và Mộ Vãn sao?
Nghĩ tới đây, tim… như bị nắm chặt… đau không thở nổi.
- --------------
Một đêm này, cô mang theo nỗi đau mơ hồ, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Cảnh Phạm ngủ không an ổn chút nào.
Trời còn chưa sáng, cô đã bị tiếng vang lớn trên lầu đánh thức.
Cô mở mắt ra, lập tức ngồi dậy từ trên ghế salon.
Qua thời gian dài như vậy, dược tính cũng đã hết, tình trạng bây giờ của cô đã khá hơn nhiều so với trước đó.
Cảnh Phạm yên tĩnh chờ đợt, cửa phòng ngủ chính trên lầu bỗng bị kéo từ bên trong ra. Bóng người đàn ông cao lớn đi ra, bước chân của anh hơi lảo đảo, hô hấp dồn dập.
“Hoắc Cảnh Thành.” Cảnh Phạm thử dò xét gọi tên anh, từ trên ghế salon đứng dậy, nhanh chân chạy lên lầu.
Anh nâng tầm mắt lên nhìn cô.
Trong bóng tối, ngũ quan của hai người đều trở nên mơ hồ ở trong mắt đối phương.
Chỉ có hô hấp, có thể phân biệt ra tình trạng của anh hơi kỳ lạ, cùng với sự lo lắng của cô.
“Anh sao vậy?” Cô thử dò xét hỏi.
“Không phải chuyện của cô.” Giọng nói của anh hơi không ổn định.
Không để ý tới cô nữa, anh ôm chặt lấy ngực, chống tay vào vách tường, đi tới một cánh cửa khác.
Hô hấp vừa gấp gáp lại vừa nặng nề.
Cảnh Phạm đi qua, đỡ lấy người anh.
Hương thơm xông vào mũi, Hoắc Cảnh Thành hoảng hốt trong chốc lát. Khoảng khắc tiếp theo, Cô đã nắm lấy cánh tay của anh, đặt lên bả vai gầy nhỏ của cô: “Tôi đưa anh đến bệnh viện!”