“Anh đều đã như vậy rồi, còn không đi bệnh viện?” Cảnh Phạm nóng nảy, giọng nói không khỏi dương cao lên. Tim cũng đã đau như vây rồi: “Anh không đi cũng được, để tôi gọi xe cứu thương cho anh! Điện thoại di động của anh ở đâu? Có phải ở trong phòng hay không?”
Cô nói đến đây, lại muốn lộn trở lại phòng anh đi lấy điện thoại di động.
Nhưng mà, còn chưa kịp xoay người, tay cô đã bị Hoắc Cảnh Thành níu lại.
Dưới không gian mờ tối, hai người bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt cô tràn đầy lo lắng, không che giấu chút nào, chạm thẳng vào trong mắt của anh.
Ánh mắt của anh lúc sáng lúc tối: “Không cần đi bệnh viện. Tôi có thuốc.”
“Uống thuốc thì có thể không sao hả? Thuốc ở đâu, tô đi lấy thuốc cho anh.”
“Ở thư phòng, trong ngăn kéo.”
“Anh đứng ở đây chờ tôi, tôi sẽ lập tức đi ra.”
Cảnh Phạm buông anh ra, đi được một bước, lại lo lắng nhìn về phía anh, rồi mới đi đến thư phòng. Phía sau, Hoắc Cảnh Thành nhắc nhở: “Ở trong đó đó, ở cái ngăn kéo thứ nhất bên trái, lọ thuốc màu trắng.”
“Được.” Cô đẩy cửa đi vào.
Hoắc Cảnh Thành dựa vào tường đứng ở đó, trong đầu, cứ quanh đi quẩn lại dáng vẻ lo lắng của cô.
Là ngụy trang, hay là chân tình của cô lộ ra?
“Tới đây.” Giọng nói của Cảnh Phạm vang lên lần nữa. Còn chưa đưa thuốc cho anh, cô đã lại vội vã nói: “Tôi đi lấy nước tới cho anh.”
Hoắc Cảnh Thành ôm chặt lấy lồng ngực đau đớn, kéo bước chân đi xuống lầu. Tầm mắt… vẫn luôn dừng ở trên người cô, vừa như thăm dò, lại vừa như nhìn kỹ.
Rất nhanh, cô đã bưng nước tới.
“Sao anh lại xuống đây? Tới đây, mau uống thuốc đi.” Cô đưa nước đưa tới trên tay anh: “Phải uống mấy viên?”
Hoắc Cảnh Thành ngồi ở trên bậc cầu thang xoắn ốc, dựa lưng vào trên tay vịn lạnh như băng phía sau: “Hai viên là được.”
Cảnh Phạm đổ hai viên vào lòng bàn tay: “Mau uống đi.”
Anh nặng nề nhìn cô, không nói thêm gì nữa, nuốt thuốc xuống.
Cảnh Phạm lập tức nhận lấy ly nước, để sang bên cạnh. Cô ngồi sát xuống bên cạnh anh: “Thế nào rồi, có khá hơn chút nào hay không?”
Hoắc Cảnh Thành không trả lời ngay, canh chỉ nhìn thẳng về phía cô.
Tất cả tâm tư của Cảnh Phạm đều đang đặt trên người anh, không nghe thấy tiếng anh trả lời, cô chỉ truy vấn hỏi “Rốt cuộc là sao rồi? Anh đừng không nói gì như vậy. Nếu còn không thoải mái, phải nhanh đi đến bệnh viện thôi.”
“Sao có thể tốt nhanh như vậy được?” Hoàn hồn, rốt anh cũng cuộc mở miệng.
“Vậy phải làm thế nào?” Cảnh Phạm nửa nghiêng người, lại gần anh: “Chúng ta đi bệnh viện đi.”
Anh ôm ngực, nhìn khuôn mặt viết đầy hai chữ lo lắng của cô, khoảng khắc đó, anh vô hình cảm thấy cơn đau nơi lồng ngực, như không còn đau như trước nữa.
Anh thử dò xét hỏi “Cô khẩn trương như vậy làm gì, là sợ tôi chết?”
“Anh nói bậy cái gì vậy!” Nghe thấy chữ chết kia, Cảnh Phạm tức giận đến nỗi hung hăng đập vào cánh tay của anh.
Hoắc Cảnh Thành rên lên thành tiếng, bấu vào tay cô: “Tôi thấy cái dáng vẻ bây giờ của cô, không phải cô sợ tôi chết, mà cô sợ tôi không chết được ấy.”
“Tôi xin lỗi.” Cảnh Phạm nhìn dáng vẻ khó chịu của anh, áy náy đưa tay ra xoa xoa.”Anh không có sao? Đau không?”
“Bây giờ tôi đang là bệnh nhân, cô còn hạ thủ nặng như vậy. Nếu tôi thật sự xảy ra cái gì, thì cô chính là hung thủ giết người!”
Cảnh Phạm cắn môi.
Nhìn ánh mắt của anh, đôi mắt cô nhiều thêm một tầng sương mù mỏng manh: “Anh đừng dọa hù dọa tôi nữa.”
Những lời tiểu Chanh tử nói với cô lần trước ở trong điện thoại đó, khiến cho hai buổi tối liền cô liên tục mơ thấy ác mộng.
Cô rất sợ mất đi!
Hoắc Cảnh Thành nhìn đôi mắt mông lung của cô, trong lòng trở nên mềm nhũn mà không có lý do, anh không dọa cô nữa: “Ngực tôi chỉ đau mà thôi, còn chưa chết.”
Quả nhiên là cô buông lỏng hơn rất nhiều: “Vậy tôi cho xoa bóp cho anh được không?”
Hoắc Cảnh Thành nhìn cô, một lúc lâu sau, anh ừ bằng giọng mũi.