Mình đã tạo cơ hội cho xin lỗi, sao lại đến nông nỗi này a! Đã như thế này mà còn có thể xem là đùa mới là chuyện lạ a!
Hoắc Cảnh Thành cũng không giận, nắm cằm cô, nâng mặt cô lên: “Cô thật cứng miệng.”
“Răng tôi cũng cứng lắm đấy, Hoắc tổng không phải đã được trải nghiệm rồi sao?” - Cảnh Phạm liếc vòng dấu răng trên đầu ngón tay anh, lỗ mũi hừ một tiếng, khiêu khích: “Hoắc tổng, nếu anh còn không buông tay, tôi không chắc có thể quản nổi răng mình hay không đâu.”
“Cô dám!”
Cô gái này, dám ngay trước mặt những người khác ngang nhiên uy hiếp ông chủ cô là anh!
Kết quả...
Anh vừa nói dứt lời, cô đã cúi đầu, cắn vào ngón tay của anh.
Lần này, cô đã kiềm chế lại, không dùng sức như lần trước. Nói là cắn, kỳ thực nó lại càng giống như đang đe dọa hơn.
Hoắc Cảnh Thành cũng không cảm thấy đau, ngược lại có một cỗ nhiệt khí theo làn môi mềm mại của cô bao phủ trên đầu ngón tay anh thấm vào máu xông thẳng vào lòng anh.
Ánh mắt anh trầm xuống u ám, miệng khô lưỡi khô.
“Nhả ra!” - Anh khẽ quát một tiếng.
Tô Vân cùng Lục Kiến Minh đứng bên cạnh mắt trừng lớn, ngừng thở nhìn tình cảnh này.
Trời ạ! Cảnh Phạm không phải là đầu óc có vấn đề chứ? Sao lại dám đối xử với tổng giám đốc như vậy!
Thế nhưng, thật kỳ quái, sắc mặt tổng giám đốc cũng không quá khó coi như họ tưởng.
Ngay lúc này, thang máy ‘đinh’ một tiếng, cửa cũng sắp mở ra.
Nếu để nhân viên nhìn thấy cảnh tượng này thì còn ra thể thống gì nữa?
Hoắc Cảnh Thành tóm lấy gáy Cảnh Phạm, bóp bóp, đè thấp giọng mắng: “Cô là chó sao, cắn đến nghiện rồi sao, nhả ra!”
Lúc này, Cảnh Phạm mới hài lòng buông ra, lại đắc ý nhếch môi vênh mặt nhìn anh.
Hoắc Cảnh Thành túm lấy vạo áo sơ mi cô kéo qua.
“Anh làm gì vậy?” - Cô bị lôi về phía trước, mặt đập mạnh vào vai anh đến nỗi mũi cũng sưng đỏ lên, nước mắt tràn mi.
“Làm gì? Cô nghĩ miệng mình sạch lắm hả?” - Hoắc Cảnh Thành lau nước bọt trên ngón tay mình chùi vào cổ áo sơ mi cô, cố ý trả thù cọ đến làm nhăn luôn phần cổ áo: “Với cái thái độ này của cô, muốn tôi phá băng sao, nằm mơ đi!”
“Không phá thì thôi, có gì mà đắc ý. Tôi có tay có chân, không chết đói được!” - Cảnh Phạm rút vạt áo mình lại từ trong tay anh, vẻ mặt như đã chuẩn bị sẵn sàng anh dũng hy sinh.
Đã đối nghịch anh ta đến nước này, có gây hấn thêm nữa cũng chẳng sao cả.
“Tốt lắm, cô tốt nhất cứ giữ cho vững cái chí khí đó.” - Anh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt quét đến dấu răng còn lưu lại trên cổ cô, đột nhiên cúi người, bỗng thò gương mặt đẹp trai lại sát gần cô.
Tim Cảnh Phạm nhảy loạn một nhịp, cả người cứng đờ, nín thở.
Tên này, lại muốn làm gì?
Anh tới gần bên tai cô, thì thầm: “Cô tốt nhất cũng nên cẩn thận một chút, đừng để tôi có cơ hội cắn trả lại.”
Giọng anh bị đè tới rất nhỏ, nhỏ đến độ chỉ có cô có thể nghe thấy, trong không gian chật hẹp như vậy lại có vẻ đặc biệt ám muội cùng gợi cảm.
Trong lúc nói chuyện, môi anh càng như có như không cọ lên dấu răng trên cổ cô.
Hơi thở nóng bỏng mịt mờ làm cổ cô đỏ bừng một mảng.
Trong đầu hoàn toàn thiếu dưỡng khí, cô căn bản không nghe rõ anh đang nói gì.
Chờ khi tỉnh táo lại, anh đã đứng thẳng lưng, sãi bước đi ra khỏi thang máy.
Vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh và đứng đắn, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chỉ là......
Cần cổ cô vẫn còn lưu lại hơi thở nóng bỏng.
Cô hít một hơi thật sâu, theo bản năng đưa tay lên sờ.