Còn chưa kịp mở miệng nói gì, ánh mắt anh đã đăm đăm nhìn thẳng vào cô, như là đùa cợt, lại như thống khổ, mở miệng, tiếng nói đã khàn khàn: “Lúc trước, anh tôi thật ra coi trọng cô ở điểm nào? Thích cô như vậy, kết quả là bị cô làm tức chết, cô có tài có cán gì kia chứ?”
Đối mặt với câu chất vấn của anh, trong lòng Cảnh Phạm đau đớn không thôi. Trăm sự xoay vần, trong lúc nhất thời tư vị gì cũng có.
Ánh mắt phức tạp nhìn anh, môi mấp máy, cuối cùng chỉ vô lực mở miệng: “Chuyện quá khứ đều đã là quá khứ, tôi không muốn nhắc lại nữa. Hoắc tổng nếu cảm thấy không vui thì tôi trả tiền lại cho ngài.”
“Sao cô dám nói ra hai chữ ‘quá khứ’ hả?” Hoắc Cảnh Thành đăm đăm nhìn cô, ánh mắt u trầm khiến người ta sợ hãi: “Với tôi, với mẹ tôi, chuyện này vĩnh viễn không thể quên được. Cảnh Phạm, cô có biết tôi hận cô đến mức nào không?”
Lòng chua xót, đau đớn lan tràn trong ngực, nghẹn lại nơi yết hầu cô.
Cô cười khổ.
Tất cả hận thù của anh giờ này không chút che giấu đều phơi bày ra, sao cô không cảm nhận được chứ?
Nhưng...
Anh càng hận mình, cô càng không dám tưởng tượng, nếu anh biết chuyện năm năm trước có quan hệ đến anh, anh sẽ như thế nào đây.
Có lẽ cũng sẽ hận đến tự giết mình đi!
“Vậy anh muốn tôi làm thế nào?” Bàn tay đặt trên vai anh buông xuống, lại nắm chặt, Cảnh Phạm bình tĩnh nhìn anh: “Có phải tôi giải thích có thể khiến anh thoải mái hơn một chút, hay là, anh cảm thấy cắn mấy miếng thịt của tôi càng giúp anh hả giận hơn?”
Ánh mắt anh tối sầm. Giây tiếp theo, cúi người cắn mạnh lên cổ cô.
Còn là vị trí ngày đó từng cắn.
Nhưng...
Lần này mạnh hơn rất nhiều.
Răng nanh người nọ như lưỡi dao sắc bén không ngừng cắt sâu vào da thịt cô.
Đau...
Đau quá...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, khớp hàm phát run, xiết chặt hai tay, cố nén, quật cường không rên một tiếng.
Đầu ngón tay gần như đâm sâu vào lòng bàn tay.
“Lão Hoắc!” Nhìn thấy cảnh này, Dung Kỳ vội vàng đứng dậy.
Cậu khẽ gọi một tiếng, muốn nhào qua.
Hạ Lễ Ngộ giữ chặt cậu ta lại: “Không thấy hai người họ có thù oán sao? Lão Hoắc tâm tình không tốt, đừng qua đó trêu chọc anh ấy nữa!”
“Có thù oán hay không tôi không biết, nhưng anh ấy bắt nạt phụ nữ thì tôi thấy rõ.” Dung Kỳ thở phì phì.
Ngay lúc đó, Hoắc Cảnh Thành hoảng hốt nhả ra.
Cảnh Phạm thở sâu một hơi, như được sống lại.
Cô không đưa tay sờ miệng vết thương cũng có thể cảm giác nơi đó chảy máu.
Cong môi, cười yếu ớt: “Hoắc tổng, giờ tôi có thể đi chưa?”
Cô cười nhưng thoạt nhìn lại thương cảm như vậy.
Trên cổ chảy xuống chất lỏng đỏ sẫm, đâm vào mắt anh.
Anh không hiểu sao không hề có chút khoái cảm khi trả thù, ngược lại đáy lòng càng buồn bực.