Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 88: Đã lâu không gặp



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Chúng ta đang đi đâu vậy?” - Cảnh Phạm hỏi lại.

“Sắp tới rồi.” - Mộ Vãn trả lời. Điện thoại di động của cô ta chợt vang lên.

Mộ Vãn nói với Cảnh Phạm: “Tôi phải nhận cuộc gọi.”

Không biết đầu dây bên kia là ai, chỉ nghe được Mộ Vãn đáp: “Tôi biết rồi, lập tức tới ngay. Lập tức, chờ tôi vài phút.”

Tầm mắt Mộ Vãn lại chuyển lên người Cảnh Phạm, cười thần bí: “Cho cô một niềm vui bất ngờ, coi như là quà sinh nhật của cô vậy.”

Cảnh Phạm luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.

Vừa muốn nói gì lại nghe Mộ Vãn nói: “Được rồi, đến nơi rồi. Chúng ta xuống xe đi!”

Vừa đẩy cửa xe ra, Cảnh Phạm chỉ nghe âm thanh ầm ầm truyền đến.

Nhìn về nơi phát ra âm thanh, một chiếc máy bay trực thăng đậu trên bãi đất trống. Tiếng động ầm ầm kia là do cánh quạt quay phát ra.

Đây là tình huống gì?

“Mộ Vãn, ở đây!” - Dung Kỳ đứng cách trực thăng không xa vẫy tay với hai người.

“Chúng ta qua đó đi.” - Mộ Vãn bảo Cảnh Phạm.

Cảnh Phạm không nhúc nhích, có chút ngây người nhìn Mộ Vãn.

“Kỳ thực tôi không có chuyện gì muốn nói với cô cả, cô đừng tức giận.” - Mộ Vãn tỏ vẻ xin lỗi, nắm chặt tay Cảnh Phạm: “Thực ra hôm nay là sinh nhật Dung Kỳ, tôi nghe Cảnh Thành nói anh ấy rất thích cô. Vì thế, tôi nghĩ đưa cô đến trực tiếp nói lời chúc mừng, anh ấy nhất định rất cao hứng.”

Thì ra là như vậy.

Cảnh Phạm có loại cảm giác bị lợi dụng.

“Tôi cùng Dung Kỳ không quen thân lắm. Cô thay tôi chúc anh ấy sinh nhật vui vẻ là được rồi.” - Cô muốn trở về.

“Cảnh Phạm?” - Thế nhưng, Dung Kỳ lúc này đã thấy cô, kích động đến nhảy tung tăng chạy vọt tới: “Đúng là cô!”

Một tiếng này của anh ta đã hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người.

Cửa cabin bị đẩy ra, một người đàn ông cao lớn từ trên phi cơ trực thăng đi xuống.

Cảnh Phạm ngẩn ra.

Thế mà lại là Hoắc Cảnh Thành.

Hôm nay anh không mặc trang phục công sở tinh anh như thường ngày mà là trang phục đi chơi nhàn nhã với quần dài sẫm màu cùng áo thun xám, đeo mắt kính trông vừa đẹp trai vừa lãnh khốc.

Cánh quạt thổi loạn tóc anh lại chẳng tạo ra chút cảm giác chật vật, ngược lại càng hiện ra vẻ tiêu sái thoải mái.

Ánh mắt Cảnh Phạm cứ nhìn anh thật lâu cũng chẳng thể dời ra.

Chỉ một tuần không gặp lại như đã trôi qua nửa thế kỷ

“Không nghĩ tới kinh hỉ mà Mộ Vãn nói lại là cô nha.” - Dung Kỳ đứng trước mặt cô, quả nhiên rất vui vẻ.

Lúc này Cảnh Phạm mới hoàn hồn, dời mắt khỏi anh, có chút lúng túng kéo kéo khóe môi, không biết nên nói sao cho phải.

“Sao cô lại tới đây?” - Một giọng nói lạnh lùng xen vào cuộc đối thoại của bọn họ.

Không biết từ bao giờ, Hoắc Cảnh Thành cũng đi đến. Hai tay anh đút vào túi quần, từ trên cao nhìn chằm chằm Cảnh Phạm.

Cô thân với Dung Kỳ như vậy từ bao giờ? Còn thân mật đến mức có thể tham gia vào tiệc sinh nhật của cậu ta nữa!

Hơn nữa, cô còn mặc váy ngắn, giày cao gót, trang điểm đẹp đẽ, vừa nhìn liền biết đã tỉ mỉ chuẩn bị. Là vì Dung Kỳ sao?

Hoắc Cảnh Thành nhíu mày, càng thêm lạnh lùng. Xem ra, cô đã quên sạch điều kiện mà bọn họ đã bàn bạc.

“Lão Hoắc, cậu đừng bắt nạt Phạm Phạm nữa. Cô ấy cũng là khách mời của tôi, cậu khách khí một chút đi!” - Dung Kỳ lập tức bảo vệ Cảnh Phạm.

Phạm Phạm?

Nghe hai chữ đó, sắc mặt anh nhất thời càng thêm lạnh lùng.

Ánh mắt sắc bén của anh đe dọa nhìn Cảnh Phạm: “Đây là tiệc rượu tư nhân, không thích hợp với cô.”

Xem ra, anh thật sự rất không muốn nhìn thấy mình a...

Cảnh Phạm nở nụ cười tự giễu, ngẩng đầu lên đối diện với anh: “Có thích hợp hay không cũng phải tham gia rồi mới biết được. Hơn nữa, anh cũng nghe thấy đó. Tôi tới để chúc mừng sinh nhật Dung Kỳ, không liên quan gì tới anh cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.