Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 9: Đầu hoài tống bão*



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

(*) Chỉ phụ nữ chủ động đưa tới cửa.

Cô không nghĩ tới bên ngoài sẽ có người đẩy cửa, lực đẩy lớn làm cô nhào tới trước.

Hoắc Cảnh Thành không tránh kịp, Cảnh Phạm nhào tới như vậy, đụng vào ngực anh.

Thân thể thơm mềm của cô đụng người đàn ông ngã xuống đất.

Hai người nhất thời ngã lên nhau.

Người ngoài cửa, lòng như lửa đốt đẩy cửa, vạn vạn không nghĩ tới trong cửa là hình ảnh nóng bỏng như vậy.

Trần Lộc và Lục Kiến Minh chuyên nghiệp nhất đều ngây người ở cửa, nhất thời không biết làm thế nào.

Mộ Vãn ngẩn ra, nhìn nam nữ ôm nhau, sắc mặt chợt xanh chợt trắng.

Tại sao bọn họ dây dưa chung một chỗ như vậy?

Không phải Cảnh Thành nên chán ghét cô ấy mới đúng sao? Sao còn ôm cô ấy như vậy?

Cô ta không nghĩ ra!

Ba người đứng ở cửa. Trần Lộc và Lục Kiến Minh không dám đi vào. Người bên phòng trợ lý cũng ghé mắt nhìn qua.

Hoắc Cảnh Thành phục hồi tinh thần trước tiên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua, khẽ quát: “Còn chưa cút?”

Lục Kiến Minh và Trần Lộc sống lưng lạnh băng, lập tức đóng cửa.

Quay lại thấy Mộ Vãn mặt không còn huyết sắc, hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không biết nên an ủi thế nào.

Bọn họ cũng cảm thấy rất kỳ quái nha!

Lần trước rõ ràng mới đập Cảnh tiểu thư bể đầu chảy máu, sao lúc này ôm nhau như vậy?

Quá kỳ lạ!

Cửa mở ra, lại bị đóng lại lần nữa.

Tiếng huyên náo làm Cảnh Phạm phục hồi tinh thần.

Dưới người, thân thể người đàn ông cứng hơn nham thạch, nhưng mà nóng bỏng như lửa đốt.

Mặt cô kề sát cổ người đàn ông. Da thịt gần gũi không chút ngăn trở, nhiệt độ nóng bỏng càng khiến lòng người kinh hoảng.

Lần bọn họ gần gũi như vậy trước đó, đã là năm năm trước…

Tựa như qua nửa thế kỷ. Xa đến mức cô cảm thấy đi qua tất cả cũng không chân thật…

Đang thất thần, nghe thanh âm lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai: “Còn muốn giữ tư thế này bao lâu? Hay là nói, đây mới là mục đích hôm nay cô tới đây?”

Thanh âm của người đàn ông quyến rũ chết người, nhưng lời nói ra luôn làm người ta phải nghiến răng.

Cảnh Phạm biết anh tránh không kịp, trong lòng khổ sở vì bị anh ghét bỏ.

Dứt khoát giữ tư thế đó, hai tay chống đất, từ trên nhìn xuống anh, khóe mắt xinh đẹp hơi nhếch lên, dáng vẻ mê người: “Vậy Hoắc tổng cảm thấy cái nào mới là mục đích thật sự của tôi?”

Hoắc Cảnh Thành cho tới nay không có thói quen bị người khác nhìn từ trên xuống. Người phụ nữ này là đầu tiên!

Anh bóp eo cô, xoay mình, dễ như trở bàn tay đặt cô dưới người, nắm giữ thế thượng phong: “Dường như cô rất thích đầu hoài tống bão*.”

(*) Ý chỉ phụ nữ tự động đưa tới cửa.

Bàn tay anh rất lớn, rơi vào trên eo cô, hầu như một tay nắm giữ.

Cảnh Phạm nhớ tới hình ảnh năm năm trước, lòng đau xót, theo bản năng muốn ngồi dậy.

Lúc giãy giụa, môi vô tính phớt qua gò má người đàn ông.

Mặc dù tiếp xúc ngắn ngủi chưa tới một giây, nhưng cảm giác kia giống như chạm điện.

Hoắc Cảnh Thành chấn động.

Cảnh Phạm cũng cứng đờ, nhắm mắt nằm xuống thảm, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Hai người dựa quá gần, hô hấp gần ngay gang tấc.

Bầu không khí vô hình trở nên kỳ dị.

Cô liếm môi khô khốc, tựa như như vậy có thể làm mình bình tĩnh chút, một hồi, rốt cuộc tìm được giọng nói mình: “Anh buông tôi ra.”

Hoắc Cảnh Thành nhìn cô, cô nằm trên thảm màu trắng, bộ dáng mệt mỏi, phác họa khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, có phong tình khác lạ.

Hô hấp anh trở nên nặng nề: “Năm năm trước cô cũng dùng tư thế này quyến rũ đàn ông khác?”

Anh cảm thấy mình điên rồi mới có thể cảm thấy người phụ nữ này phong tình mê người. Rõ ràng là vô cùng đáng hận mới đúng!

Cảnh Phạm nhìn anh, ánh mắt không ổn định, một lúc, mới thê lương cười một tiếng: “Đúng vậy.”

Một đêm kia, điều duy nhất khác giờ phút này chính là, bây giờ bọn họ tỉnh táo.

Bàn tay Hoắc Cảnh Thành bóp ngang hông cô chợt trả thù mà siết chặt.

Người phụ nữ này, sao có thể thừa nhận thoải mái như vậy, còn không có chút dáng vẻ áy náy?

“Hoắc tổng có thể để tôi ngồi dậy chưa?” Cảnh Phạm bị anh bóp đau, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười chúm chím, ý cười đuôi mắt cố ý lẳng lơ: “Hay là… Hoắc tổng đột nhiên không nỡ buông tôi ra?”

Ánh mắt Hoắc Cảnh Thành nặng nề nhìn cô, chìm nổi mấy phen, cười ra tiếng: “Đừng nói mấy lời tự suy diễn buồn cười như vậy. Hoắc Cảnh Thành tôi có thể không nỡ với bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng tuyệt đối không bao gồm cô!”

Câu cuối cùng, anh cắn rất nặng, cũng rất vô tính.

Đã sớm biết mà.

Thật ra cô chưa từng ôm bất kỳ hy vọng không nên mong đợi nào với anh. Nhưng nụ cười trên mặt vẫn hơi cứng lại: “Vậy phiền Hoắc tổng anh dời thân thể tôn quý của anh ra, để tôi đứng lên.”

Hoắc Cảnh Thành nheo mắt, ánh mắt sắc bén hơn vừa rồi, chẳng những không buông tay, ngược lại đè cô, tra hỏi: “Câu vừa rồi của cô, là ý gì?”

Cảnh Phạm nghĩ tới anh sẽ truy hỏi, lúc này đã điều chỉnh tâm trạng và ngôn ngữ của mình, bình tĩnh ứng đối anh: “Câu nào?”

Hoắc Cảnh Thành ném cho cô một ánh mắt, tựa như cô hỏi câu nào chính là nói nhảm.

Cảnh Phạm tự hỏi tự trả lời: “Chuyện đã qua năm năm. Chuyện kia thật sự là tôi sai, nhưng anh cả Hoắc cũng đã đi, Hoắc tổng lại lôi chuyện này ra lần nữa, đây chẳng phải khiến anh cả Hoắc càng khó chịu hơn sao?”

Lời của Cảnh Phạm nói trôi chảy.

Không biết Hoắc Cảnh Thành có tin hay không, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn cô.

khi cô bị anh nhìn đến sắp không chịu nổi, nghe anh lạnh lùng nói: “Còn chưa tới lượt cô dạy dỗ tôi! Còn nữa…”

“Anh cả Hoắc không phải để cô gọi!”

Nói xong, anh buông cô ra, lạnh lùng đứng lên.

Nhiệt độ nóng bỏng trên người kèm theo bức bách mãnh liệt cùng nhau tiêu tán, Cảnh Phạm mất mác, lại thở phào.

Ít ra, sai lầm của mình đã bị mình sửa lại, chỉ mong người đàn ông này không có vì thế mà nổi lên nghi ngờ.

Cô ngồi trên thảm một hồi, phục hồi tâm trạng và sửa sang quần áo trên người.

Nghe Hoắc Cảnh Thành đang gọi điện thoại: “Đi vào mang người đi cho tôi!”

Mỗi một chữ đều lạnh như băng, không có chút kiên nhẫn nào.

“Tút…” một tiếng liền cúp.

Cảnh Phạm còn muốn nói gì với anh, cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra từ bên ngoài. Hiệu suất của Lục Kiến Minh cực cao, không nói gì, kéo tay Cảnh Phạm đi ra ngoài.

“Trợ lý Lục!”

“Cảnh tiểu thư, có chuyện gì lần sau bàn lại. Lần sau cô hãy hẹn trước với Hoắc tổng.” Lục Kiến Minh cẩn thận đóng cửa phòng làm việc Tổng giám đốc lại.

Cảnh Phạm thất bại.

Nếu cô có thể hẹn trước với Hoắc Cảnh Thành, trừ phi mặt trời mọc hướng Tây!

Cô vừa ngước mắt liền thấy Mộ Vãn từ trong phòng tiếp khách đi ra. Cô ta cầm túi, chủ động mở miệng: “Cảnh Phạm, chúng ta cùng nhau xuống lầu đi.”

Cảnh Phạm sửng sốt, gật đầu.

Hình ảnh vừa rồi, cô quả thật nên giải thích rõ, nếu dẫn tới hiểu lầm giữa vợ chồng bọn họ sẽ không tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.