Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 100: Đêm nay phải tăng ca



Hai người họ giằng co dữ dội một hồi, cuối cùng Trương Siêu văn nhận thua trước, lạnh giọng cười: “Được! Được! Cốc cafe này cô pha tốt lắm!”

Trang Nại Nại lập tức híp mắt lại rồi lộ ra bộ dạng tức chết người không đền mạng, cô nói: “Cám ơn trưởng phòng đã khích lệ!” Nói xong, liền ngồi xuống vị trí của mình tiếp tục nghe Trương Siêu Văn sắp xếp nhiệm vụ.

Sự kiện kỷ niệm trăm năm thành lập của tập đoàn Đế Hào cực kì quan trọng, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tham gia, ngay cả ngài Tư cũng từng đề cập đến nhiều lần trong các cuộc họp, vậy nên áp lực của bộ thiết kế lúc này rất lớn. Trương Siêu Văn muốn làm khó Trang Nại Nại nhưng cũng không phải không vào lúc này mà nặng nhẹ với cô.

Buổi họp chiều kết thúc, mọi người đưa thêm vài phương án trang trí sân khấu, Trương Siêu Văn muốn chọn ra phương án tốt nhất từ trong đó.

Lúc cuộc họp kết thúc đã là sáu giờ chiều.

Ai nấy đều mệt như chó, ai ai cũng xoa xoa thắt lưng với bả vai rời khỏi phòng họp, Trang Nại Nại thân làm người mới nên đi ra cuối cùng. Thế nhưng, cô vừa mới ra khỏi cửa phòng họp thì đã nghe thấy Trương Siêu Văn nói: “Trang Nại Nại! Cô đem mấy đề xuất này photo ra cho những người tham gia cuộc họp hôm nay mỗi người một bản, để mọi người dễ so sánh.”

Trang Nại Nại: “...”

Rõ ràng có thể so sánh trên máy tính mà, tại sao cứ nhất định phải in ra?

Trang Nại Nại quay đầu lại, ánh mắt cô nhìn Trương Siêu Văn đã có căm tức thế nhưng cũng không dám thật sự làm gì, cô nắm tay thật chặt rồi buông ra, sau đó đi cầm tài liệu lên.

Biết bao nhiêu tài liệu thế này muốn làm xử lí xong hết cũng sợ phải tốn đến hai tiếng.

Trang Nại Nại vào phòng photo, cô ước chứng 8 giờ 30 mới có thể tam làm cho đên quyết định gửi cho Tư Chính Đình một tin nhắn.

[Tối hôm nay em phải tăng ca, phỏng chừng 8 giờ 30 mới có thể tan làm. Anh cứ về trước đi, em tự đón xe về nhà.]

Sau đó cô ném di động vào trong túi rồi bắt đầu làm việc.

***

Trên tầng cao nhất.

6 giờ đúng, chiếc đồng hồ treo tường vang lên.

Tư Chính Đình nghe được âm thanh này thì để bút máy trong tay xuống, anh xoay xoay cái cổ tay đã tê mỏi rồi định tan làm, thế nhưng di động lại bất ngờ rung lên.

Tư Chính Đình cầm lên, sau khi đọc được tin nhắn gửi đến thì đôi mắt khẽ co lại.

Ngoài cửa có thư ký cầm tài liệu đi tới nhưng lại bị Quý Thần ngăn lại: “Đã tan làm rồi, hôm nay ngài Tư sẽ không xem đâu, cô cứ để bên kia!”

Cô thư kí nhất thời sửng sốt, kinh ngạc vô cùng. Hôm qua ngài Tư đã tan làm lúc 6 giờ, hôm nay cũng như vậy sao? Chẳng lẽ... mặt trời mọc từ đằng Tây rồi sao?

Cô thư kí dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn Quý Thần, đang định nói gì đó thì nghe thấy giọng của Tư Chính Đình vọng ra từ phòng làm việc: “Cầm vào đi!”

Quý Thần: “...”

Quý Thần đưa tài liệu vào, Tư Chính Đình mở ra rồi đột nhiên hỏi: “Nhân viên ở công ty chúng ta thường tăng ca sao?”

Quý Thần lập tức hiểu ra.

Hóa ra hôm nay ngài Tư không về sớm là vì thiếu phu nhân phải tăng ca!

Anh ta nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời: “Vì sự kiện kỷ niệm trăm năm thành lập của công ty sắp được cử hành nên áp lực của bộ thiết kế rất lớn. Hôm nay thiếu phu nhân gia nhập phòng thiết kế sân khấu cho nên chắc vẫn còn đang họp bàn thảo luận.”

Tư Chính Đình gật đầu.

Cũng chẳng biết vì sao mà Tư Chính Đình có làm việc tiếp cũng không tập trung được, nhiều lần anh thất thần suýt kí nhầm tên ra vị trí khác. Cuối cùng, anh dứt khoát ném bút đi rồi nhìn về phía đồng hồ.

Không biết từ bao giờ đồng hồ đã chỉ đến 7 giờ rồi.

Tư Chính Đình nhìn về phía di động, qua năm phút sau đột nhiên di động reo vang, anh chẳng nghĩ nhiều mà cầm nó lên, kết quả là trên màn hình di động hiển thị hai chữ: Ms. Đinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.