Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1058: Cô ấy mới là tiêu tiểu thư hàng thật giá thật! (2)



Đội của Tiêu Thái Bạch đều là người được cô ta đưa từ nước ngoài về, cũng là nhân viên thân tín của cô ta. Cô ta đã điều chỉnh sự khác biệt giữa phong tục tập quán và màu da của hai quốc gia, tạo nên một bản kế hoạch có thể nói là hoàn hảo.

Tiêu Thái Bạch thuyết trình xong thì đến lượt Mino lên sàn.

Mino bước lên bục, bắt đầu thuyết trình phương án của đội cô ta. Mino thuyết trình xong thì vô cùng kiêu ngạo và chờ mong nhìn xuống phía dưới. Đèn phòng họp được bật lên, hình chiếu trên màn hình cũng mờ đi. Mino đứng trên bục, bình tĩnh nhìn xuống dưới. Thấy ngay cả người nghiêm khắc như Tiêu lão mà lúc này vẻ mặt cũng hơi thả lỏng, cô ta cảm thấy yên lòng.

Trong cuộc so tài này, thật ra phương án của cô ta không cần phải tốt hơn của Tiêu Thái Bạch, chỉ cần ngang cơ thôi là cô ta đã thắng rồi, bởi vì cô ta mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận. Mino đắc ý hếch cằm, nụ cười đầy vẻ huênh hoang.

Nhóm cổ đông ngồi bên dưới thấy vậy thì cau mày.

Lông mày vừa giãn ra của Tiêu lão cũng cau chặt lại.

Mà Mino thì chỉ đắc ý nhìn Tiêu Thái Bạch. Từ khi trở lại nhà họ Tiêu, cô ta đã bị so sánh với cô ả này vì hai người cùng một thế hệ. Tiêu Thái Bạch từ bé đã được tiếp thu nền giáo dục xuất sắc, lớn lên như một cô công chúa, ăn mặc ngủ nghỉ đều có người sắp xếp cho. Cô ta có khí chất hơn, bao dung hơn, lại còn có năng lực hơn, là thạc sĩ của hai trường đại học nổi danh. Trong lâu đài của nhà họ Tiêu ở Mỹ treo đầy giải thưởng của Tiêu Thái Bạch. Còn cô ta thì làm gì cũng sai, bị đám cổ đông mắng lút mặt.

Giờ đây, cuối cùng cô ta cũng được ngẩng cao đầu rồi!

Nghĩ đến đây, Mino liền nhếch môi, hai mắt sáng rực, nhưng lại chợt thấy Tiêu Thái Bạch cười mỉa.

“Tiêu Thái Bạch, cô cười cái gì?”

Cô ta vừa dứt lời, mọi người liền nhìn về phía Tiêu Thái Bạch. Tiêu Thái Bạch hình như cũng không ngờ Mino lại nói ra câu như vậy trong trường hợp này nên hơi khiếp sợ, sau đó liền cúi đầu nói, “Đâu, em đâu có cười gì đâu.”

Nói rồi, cô ta liền tỏ ra ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi, hết lén nhìn bản thiết kế trên màn hình rồi lại nhìn Tiêu lão, sau đó cúi gằm mặt.

Rõ ràng là có lời muốn nói.

Cấp dưới của Tiêu Thái Bạch liền phối hợp với cô ta, “Tiêu Tổng, cô thật đúng là quá… chuyện thế này, sao có thể không nói ra được?”

Nụ cười của Tiêu Thái Bạch hơi xấu hổ, sau đó mắng trợ lý, “Anh im đi, đừng nói linh tinh!”

Nói rồi, cô ta lại cười với Mino, “Bản thiết kế của chị rất thành công. Mẹ em đã nói quyền thừa kế này là của chị, em sẽ không tranh với chị.”

Là “không tranh”, chứ không phải là “không tranh được”.

Nhưng nếu thật sự không có lòng tranh giành thì cô ta làm ra bản thiết kế tốt như vậy làm gì? Chẳng lẽ là để thể hiện cho mọi người thấy cô ta rất có năng lực sao?

Đám cổ đông nhìn nhau, cuối cùng có người mạnh dạn lên tiếng.

“Chúng tôi không hiểu lĩnh vực thiết kế, chỉ biết phương án của cả hai đều rất tốt. Nhưng rốt cuộc Thái Bạch tiểu thư có ý gì? Cô cứ nói ra đi, đừng ấp úng như vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.