Quản gia Lý nhìn chằm chằm Tư Quang Thanh với đôi mắt đỏ lừ. Còn Đinh Mộng Á thì ngồi im trên ghế sofa, không biết đang suy nghĩ gì. Sắc mặt bà hốc hác, có một loại cảm giác nói không nên lời.
Trang Nại Nại cảm thấy đau lòng. Cô bước nhanh lại chỗ Đinh Mộng Á, cô muốn an ủi bà nhưng lại không biết phải an ủi như thế nào, chỉ có thể im lặng nắm chặt tay bà.
Tư Quang Thanh vẫn còn tiếp tục mắng, Tư Chính Đình đi tới trước mặt ông ta. Thấy ánh mắt của Tư Chính Đình, Tư Quang Thanh không dám mắng nữa.
Anh lạnh giọng nói: “Ông thử mắng thêm một câu nữa xem?”
Tư Quang Thanh nuốt nước miếng, “Đây là thái độ khi nói chuyện với ba của mày sao? Tư Chính Đình, tao mắng thêm một câu nữa thì sao? Mày dám đánh tao sao?”
Sắc mặt Tư Chính Đình càng thêm âm trầm.
Tư Quang Thanh lùi ra sau một bước, gằn giọng nói: “Tao là ba của mày, tao không tin mày dám giết tao! Chỉ cần mày đụng đến một sợi tóc của tao, tao sẽ đi kiện mày! Tao muốn cho đám truyền thông biết chủ nhân của Đế Hào là loại người gì. Dám đánh ba mình, mày không cần danh dự nữa sao?”
Tư Chính Đình nắm cổ áo của ông ta, nhưng còn chưa kịp ra tay, Đinh Mộng Á đã hét lên ngăn lại: “Dừng tay!”
Tư Quang Tùng đã sợ tới mức run rẩy, nhưng vì nghe tiếng của Đinh Mộng Á nên cười lạnh nói: “Không dám ra tay à? Không dám ra tay thì nói chuyện cho đàng hoàng.”
Ông ta chỉ vào quản gia nói, “Một là đuổi ông ta ra nước ngoài. Hai là trả một nửa cổ phần công ty lại cho tao.”
Nói đến đây, ông ta vuốt lại áo sơ mi đã bị Tư Chính Đình nắm nhăn. Sau đó, ngồi xuống ghế sofa, bắt tréo chân, tỏ vẻ: Nếu hôm nay mấy người không cho ông ta một kết quả hài lòng thì ông ta sẽ không đi.
Tư Chính Đình nheo mắt lại, còn Đinh Mộng Á thì nhìn chằm chằm Tư Quang Thanh với ánh mắt lạnh lẽo.
Tư Quang Thanh không quan tâm lắm, ông ta nhìn Đinh Mộng Á với sắc mặt ngoan độc: “Mấy người có nhìn tôi như vậy cũng vô dụng thôi. Tôi nói cho mấy người biết, nếu hôm nay mấy người không cho tôi một kết quả hài lòng, tôi sẽ đi kiện Tư Chính Đình tội bất hiếu. Bây giờ có một luật mới, ba tháng phải gặp mặt cha mẹ một lần. Nếu đứa con không gặp thì có thể đi kiện đứa con đó. Tôi là ba nó, cả đời này nó đừng mong có thể rũ bỏ tôi. Cho nên, rốt cuộc bà lựa chọn như thế nào đây?”
Cùng với tiếng hét của Tư Quang Thanh là tiếng khóc ầm ĩ của Bé Nháo và Bé Lười.