Trang Nại Nại thở dài nhìn đồng hồ, đã mười giờ sáng rồi, lúc này mà đi tới công ty cũng mười một giờ mới tới nơi. Vì vậy, cô quyết định đặt Bé Lười và Bé Nháo xuống thảm trải sàn, mỗi tay nắm một đứa.
Bé Nháo thích bò, nhưng lúc này lại không bò tới bò lui, mà ngoan ngoãn chơi đùa ngón tay Trang Nại Nại.
Bé Lười lại ngáp một cái, nhưng tay vẫn nắm chặt tay mẹ không buông, mở to mắt không chịu ngủ.
Bé Nháo nhìn Bé Lười, rồi nhìn mẹ, sau đó nằm xuống nhắm hai mắt lại.
Bé Lười thấy Bé Nháo ngủ, suy nghĩ một chút, liền bò lên đùi mẹ nằm, tay vẫn nắm chặt tay phải của cô, bảo vệ lãnh địa của mình.
Bé Lười vừa ngủ, Bé Nháo bỗng mở mắt ra, lồm cồm bò dậy cười toe toét với cô, giơ tay lên đòi bế.
Trang Nại Nại: “!!!”
Đứa bé không đến một tuổi, không biết che giấu suy nghĩ của mình khiến cho Trang Nại Nại không biết nên khóc hay nên cười.
Cô không biết phải làm sao để ôm hai đứa bé cùng một lúc. Vì vậy cô chỉ Bé Lười đang nằm trên đùi mình, làm động tác “suỵt” với Bé Nháo.
Bé Nháo tưởng cô đang chơi với bé nên cười khanh khách.
Bé Lười vốn chưa ngủ sâu, bỗng mở mắt ra.
Bé Nháo nhìn Trang Nại Nại, rồi lại nhìn Bé Lười, đột nhiên “oa” một tiếng, khóc rống lên.
Lần này thằng bé khóc rất dữ dội, nước mắt lưng tròng, làm cho Trang Nại Nại mềm lòng.
Một lát sau, Tư Chính Đình bước vào. Anh ngồi xuống nhìn Bé Nháo, rồi giơ tay với Bé Lười, “Ba ôm nào.”
Thấy Bé Nháo vẫn còn gào khóc, Bé Lười liền bò lại chỗ Tư Chính Đình, Tư Chính Đình bế Bé Lười lên, còn Bé Nháo thì bò lại chỗ Trang Nại Nại thế chỗ Bé Lười.
Trang Nại Nại ôm Bé Nháo, Bé Nháo lập tức nín khóc, cười toe toét. Cô vừa định quay sang tính nói với Tư Chính Đình thì lại nghe thấy tiếng “xè xè xè...” quen thuộc.
Lần này, đến lượt Bé Lười tiểu lên người Tư Chính Đình.
Trang Nại Nại: “!!!”
Bé Lười đồng ý để ba mình ôm, là vì muốn đuổi ba mình đi?
***
Đấu trí đấu dũng với hai bé khiến Trang Nại Nại cảm thấy mình ngốc đi rất nhiều. Chơi đùa đến mười hai giờ trưa, ăn cơm cùng hai con xong, Trang Nại Nại mới đi làm.
Lúc xuống lầu, cô không thấy quản gia và Ms. Đinh chơi cờ ở ngoài ban công như thường ngày.
Chú Lý ngồi trên ghế sofa, thấy cô xuống lầu liền đứng lên, cung kính gọi: “Thiếu phu nhân.”
Trang Nại Nại nhìn một vòng trong phòng khách, rồi hỏi: “Mẹ đâu rồi ạ?”