“Đúng vậy, thích hợp mới là tốt nhất. Ta cảm thấy Trình Tư Triết rất thích hợp với Nại Nại. Cậu Tư, cậu cảm thấy thế nào? Sau này Trình Tư Triết sẽ vào nhà họ Tiêu, giúp Nại Nại quản lý Hoàng Gia Thịnh Thế. Có đôi khi sở thích cũng không quá quan trọng, phù hợp với bản thân mới là quan trọng nhất.”
Tư Chính Đình gật đầu, “Ông nói đúng, nhưng con người không giống với đồ vật, con người có tình cảm. Nếu chỉ có thích hợp mà không có tình yêu thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa?”
Hai người mỗi người một lời, càng nói càng gay gắt. Cuối cùng, Tiêu Khải vỗ bàn một cái, “Tôi và cậu Tư không có cùng ý kiến, cũng không có tiếng nói chung. Vì vậy, mời cậu Tư đi ăn cơm cùng người khác, căn phòng này không chào đón cậu!”
Đây chính là đuổi thẳng mặt Tư Chính Đình!
Bầu không khí trong phòng lập tức căng thẳng.
“Ông nội, ông…”
Tư Chính Đình nắm tay cô, bình tĩnh nhìn Tiêu Khải. Một lúc sau, anh nói: “Cháu nghe nói Tiêu lão thích phẩm trà, không biết ông thích trà Phổ Nhĩ, trà cũ, hay là…”
Anh nói sang chuyện khác, giọng điệu vô cùng lễ phép. Nếu Tiêu Khải còn tiếp tục không nể mặt, vậy thì quá đáng rồi.
Tiêu Khải nhíu mày, theo tin tức tìm hiểu được Tư Chính Đình là người rất lạnh lùng, ít nói. Nhưng sao bây giờ cậu ta lại nói nhiều như vậy?
Tiêu Khải lạnh giọng tiếp chuyện với Tư Chính Đình. Ông không thể đuổi cậu ta đi được. Hơn nữa, nói tới nói lui, ông phát hiện cậu trai trẻ này rất đáng để người ta thưởng thức.
Tư Chính Đình nói liên tục một tiếng đồng hồ, đều là những chuyện Tiêu Khải thích nghe. Anh nói rất rõ ràng, mạch lạc, giống như là anh thật sự hiểu nó, khiến cho Tiêu Khải bị anh thu hút.
Cuối cùng, Tư Chính Đình hơi mấp máy đôi môi khô khốc, Trang Nại Nại liền đưa ly nước cho anh.
Anh nhận lấy uống một ngụm nước rồi nói: “Tiêu lão, chúng ta có rất nhiều tiếng nói chung.”
Tiêu Khải đang đợi anh nói tiếp, lại thấy hành động chân chó của Trang Nại Nại. Ông ho khan một tiếng, rồi đẩy ly nước trước mặt mình lên.
Trang Nại Nại biết ông có ý gì, nhưng…
Tư Chính Đình đã nhường ông tới mức này rồi mà ông vẫn còn ăn thua như thế, thật sự là quá đáng ghét, cô sẽ không rót nước cho ông uống nữa.
Vì vậy, Trang Nại Nại không thèm nhìn Tiêu Khải nữa, mà nhìn sang Tư Chính Đình.
Tiêu Khải: “!!!”
Trong cả bữa ăn, mọi người đều có suy nghĩ riêng của mình. Đến khi Tiêu Khải nói bọn họ có thể đi rồi thì cả đám đồng loạt biến mất, nhanh như một cơn gió.
Trong phòng chỉ còn lại hai người đàn ông là Tư Chính Đình và Trình Tư Triết.