Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 112: Em ốm rồi



Hừm! Hừm!

Rõ ràng người đàn ông này suy nghĩ đen tối, vậy mà bây giờ lại đổ cho cô?

Cô bĩu môi khinh bỉ, nhưng không dám nói lớn tiếng nên chỉ có thể lầm bầm: “Anh không nghĩ bậy thì anh cởi đồ làm gì?”

Còn không phục?

Tư Chính Đình cúi đầu nhìn dáng vẻ bĩu môi của cô, cảm thấy buồn cười.

Anh thả Trang Nại Nại ra, đi lại giường, rồi cởi áo choàng tắm màu trắng để qua một bên, thay sang đồ ngủ: “Anh không có thói quen mặc áo choàng tắm ngủ.”

Cho nên... vừa rồi cô thật sự hiểu lầm anh?

Anh thật sự không có nói tới chuyện đó?

Trang Nại Nại nửa tin nửa ngờ, cắn môi đứng tại chỗ.

Tư Chính Đình thay đồ ngủ xong, nằm một bên giường, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng lướt đến người Trang Nại Nại: “Còn chưa ngủ?”

“A, ngủ... ngay đây.”

Trang Nại Nại do dự, rối rắm bước lại giường.

Tư Chính Đình nằm thẳng người ở đó, khiến người ta có cảm giác đến cả ngủ anh cũng không thả lỏng.

Trang Nại Nại bĩu môi, đúng là không ngại mệt!

Cô vén chăn chui vào, chiếc giường mềm mại thoải mái khiến cho cơn mệt mỏi lập tức tấn công toàn thân. Cô không nhịn được duỗi người, duỗi chân, không cẩn thận lại đụng trúng chân Tư Chính Đình.

Cả người Trang Nại Nại cứng đờ trong nháy mắt, cô căng thẳng quay đầu sang nhìn, thì thấy anh đã nhắm mắt, hơi thở cũng đều đều, dường như đã ngủ.

Trang Nại Nại thở phào nhẹ nhõm, con mệt mỏi lại lan ra, cô nhắm mắt lại. Lúc sắp chìm vào giấc ngủ, cô mới nhận ra, thôi xong đời, cô lại quên nói chuyện quan trọng rồi!

***

Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp.

Trang Nại Nại đã dậy từ sớm, nhưng cứ nằm trên giường không muốn xuống. Nghe quản gia lớn tiếng dặn dò chuẩn bị gì ở dưới lầu là cô lại nóng cả ruột gan.

Bây giờ phải làm sao?

Đang lúc rối rắm, thì nghe tiếng bước chân ngoài cửa, cô lập tức trùm chăn lên, chỉ để lộ ra mỗi đôi mắt.

Cửa mở ra, Tư Chính Đình đi tới, đi cùng anh là một hương vị mát lạnh.

Trang Nại Nại hít sâu một hơi rồi từ từ mở mắt: “Mấy giờ rồi?”

“9 giờ 30.”

Tư Chính Đình trả lời, anh và Mrs Đinh hẹn gặp nhau lúc 10 giờ. Nhưng sớm nay, thấy Trang Nại Nại ngủ rất say, anh không nỡ gọi cô dậy.

Trang Nại Nại lại vùi đầu vào chăn, vùi vùi... sau đó mở đôi mắt to giả vờ đáng thương nhìn anh: “Chuyện là… em hơi không khỏe, anh… anh…”

Không khỏe?

Tư Chính Đình bước nhanh tới vén chăn lên, đang định ôm cô lên, thì...

Trang Nại Nại giật nảy mình, vô thức nhảy dựng lên rồi chạy ra giữa giường, ôm chặt chăn hỏi: “Anh muốn làm gì???”

Trong mắt Tư Chính Đình hiện lên vẻ nghi ngờ, nhảy cao như thế này thì không khỏe chỗ nào?

Thấy ánh mắt cảnh giác của cô, anh bình thản giải thích: “Đưa em đi bệnh viện.”

Đi bệnh viện, nhỡ bị phát hiện nói dối thì sao?

Trang Nại Nại vội vàng lắc đầu, xua tay nói: “Không sao, không sao, chắc là bị sốt nhẹ mà thôi.”

Vừa dứt lời đã bị Tư Chính Đình cầm tay kéo lấy, cả người cô nhào ra phía trước, đụng vào lồng ngực rắn chắc của anh. Cô vừa ngẩng đầu lên, một bàn tay ấm áp đã đặt lên trán cô.

Hành động thân mật này làm cho Trang Nại Nại sững sờ.

Còn Tư Chính Đình vẫn không thay đổi sắc mặt. Một lát sau, anh rất bình tĩnh rút tay về: “Không nóng.”

“Em bị... bị sốt nhẹ. Đúng, là sốt nhẹ, cao lắm là 37 độ thôi. Có lẽ là bị cảm...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.