Trang Nại Nại ngồi xuống cạnh Tiêu Mộ Thanh, ngơ ngác nhìn về phía trước.
Tiêu Mộ Thanh thở dài, “Ông của con bị tổn thương vì chuyện của mẹ, nên không còn tin bất cứ người đàn ông bên ngoài nào nữa. Con hãy cho ông một thời gian, rồi ông sẽ hiểu cho con.”
“Mẹ, ông là một ông lão ngang ngược, con ghét ông!” Trang Nại Nại không kìm được nước mắt.
Tiêu Mộ Thanh cười, “Năm xưa mẹ cũng nghĩ giống như con vậy, cảm thấy ông ấy rất đáng ghét. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu năm xưa mẹ nghe theo lời ông ấy thì mẹ sẽ không rơi vào kết cục thế này.”
Thấy bà lộ vẻ đau buồn, Trang Nại Nại vội nói: “Mẹ đừng suy nghĩ nhiều. Thật ra trên thế giới này vẫn có đàn ông tốt, ví dụ như chú Thôi. Nhiều năm qua chú ấy vẫn chưa từng quên mẹ. Mẹ cho chú ấy một cơ hội đi!”
Nghe lời cô nói, Tiêu Mộ Thanh bỗng ngẩn người. Trong mắt bà lóe lên một loại tình cảm gì đó. Trang Nại Nại chưa kịp suy nghĩ xem đó là gì, Tiêu Mộ Thanh đã quay sang chọc lét Trang Nại Nại, “Giỏi lắm, ngay cả mẹ cũng dám trêu chọc!”
Trang Nại Nại chạy té khói lên lầu, “Con đi xem tài liệu hôm qua ông đưa cho con.”
Trang Nại Nại đang xem các loại tài liệu quản lý thì điện thoại đặt trên bàn đổ chuông.
Là tin nhắn của Tư Chính Đình.
[Đang xem tài liệu sao?]
[Đúng vậy. Còn anh, đang làm gì thế?]
[Đang nhớ em!]
Cô bĩu môi, anh học nói ngon nói ngọt từ khi nào vậy?
[Nhớ cái gì của em? Nhớ em, hay nhớ… thân thể của em?]
[Nhớ cả hai.]
[Lưu manh!!!]
Tư Chính Đình: “…”
Sao lại mắng anh? Rõ ràng là cô gợi chuyện trước mà!
[Em đang xem gì?]
[Em đang xem một đống văn bản sáp nhập và mua lại, nhưng mà không hiểu gì hết.]
Tư Chính Đình có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ vò đầu nghĩ ngợi của Trang Nại Nại lúc này. Anh nở nụ cười, gọi điện thoại cho cô.
“Gọi em làm gì vậy?”
Tư Chính Đình bước lại kệ sách, hỏi: “Bây giờ em đang xem gì?”