Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 113: Thật sự không khỏe sao?



Trang Nại Nại lấy cớ.

Sợ Tư Chính Đình không tin, cô còn nói thêm: “Đúng vậy đấy, gần đây thời tiết thay đổi, rất dễ bị cảm. Hơn nữa, em chỉ hơi hâm hấp nóng một tí thôi, mà toàn thân đã không có chút sức lực nào.”

Trang Nại Nại thầm cho mình +10 điểm thông minh cơ trí, đây chắc chắn là lý do tốt nhất.

Nói xong, mí mắt sụp xuống, làm bộ dáng vẻ phờ phạc nói: “Aizz, đau đầu quá, em muốn đi ngủ...” Sau đó khó xử nhìn Tư Chính Đình: “Nhưng mà mẹ anh…”

Nhìn bộ dáng này của cô, Tư Chính Đình liền tin: “Hôm nay không đi nữa, em nghỉ cho khỏe đi.”

Trang Nại Nại lập tức gật đầu, sau đó lại chui vào trong chăn.

Tư Chính Đình mở ngăn kéo, lấy ra một cái nhiệt kế: “Đo xem.”

Trang Nại Nại: “...”

Cô nhìn chằm chằm cái nhiệt kế, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, đang yên lành sao lại nói mình bị sốt chứ?

Nuốt nuốt nước miếng, Trang Nại Nại bình tĩnh cầm lấy nhiệt kế đặt dưới nách. Sau đó tội nghiệp nhìn anh, rồi vén chăn xuống giường: “Em… em muốn đi vệ sinh.”

Tư Chính Đình gật đầu: “Cẩn thận.”

Đi vệ sinh thì có gì phải cẩn thận?

Người lớn như cô có thể rơi vào bên trong bồn cầu sao?

Trang Nại Nại nghi ngờ nhìn Tư Chính Đình.

Chân mày Tư Chính Đình khẽ giật, anh đưa tay nâng trán, giọng nói có vài phần bất đắc dĩ: “Anh nói, cái nhiệt kế.”

“À! À!”

Trang Nại Nại cúi đầu vọt vào nhà vệ sinh, sau đó mở nước nóng, rồi cầm nhiệt kế thả vào.

Bởi vì căng thẳng, nên cô vừa nghe thấy bên ngoài có tiếng động là lấy nhiệt kế ra ngay, cũng không nhìn nhiệt độ là bao nhiêu mà kẹp luôn vào nách, còn nghĩ tới chuyện xả nước bồn cầu để che giấu nữa. Cuối cùng, cảm thấy không còn sơ hở nữa mới mở cửa ra ngoài.

Tư Chính Đình cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay: “Thời gian đủ rồi.”

Nói đến đây, anh đưa tay ra cho Trang Nại Nại.

Trang Nại Nại bình tĩnh lấy nhiệt kế đưa anh. Sau đó “yếu ớt” lên giường nằm xuống, rồi chớp chớp mắt nhìn anh.

Người đàn ông này đẹp trai thật đấy!

Chỉ một hành động cầm nhiệt kế, quay qua chỗ sáng để xem, cũng có thể làm vô cùng quý khí, vừa tao nhã vừa quyến rũ.

Có điều, sao sắc mặt của anh lạ vậy?

Đang lúc không hiểu ra sao, liền thấy anh quay đầu nhìn cô, chân mày nhíu chặt lại.

Trang Nại Nại chột dạ hỏi: “Sao vậy? Bao nhiêu độ?”

“...”

“45 độ.”

“Hả?” Trang Nại Nại lập tức nghệt mặt!

Nhiệt độ cao nhất của con người là 42 độ, cao hơn là chết, sao cô lại có thể 45 độ được?

Khó trách sắc mặt Tư Chính Đình khó coi như vậy!

Trang Nại Nại hoảng loạn, mắt chuyển động liên hồi rồi mới nói: “Chắc là... nhiệt kế bị hư.”

Ánh mắt Tư Chính Đình càng sâu hơn, khuôn mặt không cảm xúc của anh làm cho tim cô gần như nhảy ra ngoài.

Không biết… anh có tin lời cô không?

Đang lúc cô lo lắng không yên, Tư Chính Đình bình thản “ừ” một tiếng rồi đi tới cạnh giường: “Thật sự không khỏe sao?”

Trang Nại Nại lập tức chân thành nói: “Thật, thật hơn vàng nữa.”

Tư Chính Đình lại “ừ” một tiếng: “Thế em nằm nghỉ cho khỏe.”

Trang Nại Nại gật đầu: “Anh tới chỗ mẹ nhanh đi, đừng để bà ấy chờ lâu, không bà ấy lại không vui.”

“Không đâu, tính tình bà ấy rất tốt.” Tư Chính Đình hiếm khi giải thích cho ai đó.

Nghe anh nói như thế, tay Trang Nại Nại bất giác siết chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.