Ra nước ngoài du học là phải xa Tư Chính Đình lần nữa.
Cô cảm thấy nên bàn chuyện này với anh, nhưng lại sợ anh không đồng ý. Cho nên, lúc nói, cô đã dùng câu khẳng định. Không ngờ Tư Chính Đình lại đồng ý một cách dứt khoát như vậy. Cô ngạc nhiên, quay sang nhìn anh.
Tư Chính Đình vẫn nhìn về phía trước, “Trường đại học anh từng học không tệ, hôm nào anh sẽ giới thiệu với em, nhân tiện liên lạc với bên đó giúp em luôn. Còn bây giờ, em hãy tập trung toàn bộ tinh thần và sức lực cho lần đánh cuộc này đi.”
Trang Nại Nại gật đầu.
Đến biệt thự nhà họ Tiêu, Trang Nại Nại bóp còi xe Tư Chính Đình mấy lần nhưng cửa chính biệt thự vẫn không mở.
Cuối cùng, Trang Nại Nại đành phải nói với Tư Chính Đình: “Anh đừng tìm ông nữa, em thấy ông sẽ không nhả ra đâu. Chuyện này cứ để từ từ, nếu em không kết hôn, ông sẽ phải sốt ruột thôi.”
“Anh định ngày mai cùng mẹ đến đây.” Tư Chính Đình nhẹ nhàng nói.
Ngày mai là thứ bảy, Trang Nại Nại được nghỉ làm.
Cô gật đầu, Ms. Đinh và mẹ là chị em tốt, chắc chắn là Tiêu Khải biết Ms. Đinh. Để Ms. Đinh đi cùng, có lẽ sẽ có chuyển biến tốt.
Trang Nại Nại vẫy tay tạm biệt với Tư Chính Đình nhưng lại không nỡ xuống xe, nên quay sang hôn lên má anh một cái. Tư Chính Đình ngây người mấy giây, rồi lập tức đè cô xuống, trao cho cô một nụ hôn mãnh liệt.
Đúng lúc này, một tiếng ho khan truyền vào, làm Trang Nại Nại cứng đờ cả người. Cô đẩy Tư Chính Đình ra, thấy Tiêu Khải đứng ngoài cửa xe nhìn cô với ánh mắt lạnh băng.
Tiêu Khải hừ lạnh, “Còn không mau xuống xe!”
Trang Nại Nại “vâng” một tiếng.
Thấy Tư Chính Đình cũng muốn xuống xe, cô liền đập vào tay anh, ý bảo anh không cần xuống. Sau đó cô nhảy xuống xe, vẫy tay với anh, “Ngày mai gặp!”
Tư Chính Đình nhìn Tiêu Khải, rồi lại nhìn Trang Nại Nại với ánh mắt lo lắng. Anh biết cô muốn tốt cho anh, nhưng dù thế nào đi nữa thì anh cũng không thể để một mình Nại Nại đối mặt với lửa giận của ông cụ được.