Trang Nại Nại còn chưa kịp xuống lầu thì nghe thấy quản gia đang báo với Tiêu Khải: “Tiêu Lão, ngài Tư và mẹ ngài ấy tới chơi.”
“Nói ta không có ở nhà.”
“Ba, dù ba không thích Chính Đình thì cũng phải để Mộng Á vào chứ. Từ lúc chúng ta về nước, Mộng Á đã đến thăm ba mấy lần, lần nào ba cũng từ chối. Dù sao, ba cũng là người nhìn Mộng Á lớn lên mà.” Tiêu Mộ Thanh khuyên nhủ.
Tiêu Khải hừ lạnh, “Nó tới lừa bán cháu gái của ba! Ba không có ngốc đâu, ba sẽ không cho mẹ con nó vào!”
“Ba đó, cho Mộng Á vào đi thôi.” Tiêu Mộ Thanh nở nụ cười.
“Không cho!” Tiêu Khải rất kiên quyết.
Quản gia đứng im lặng một lát, bỗng nói: “Tiêu Lão, hai người mang theo hai vị tiểu thiếu gia.”
Tiêu Khải hừ lạnh, “Tiểu thiếu gia cái gì?”
Vừa dứt lời, ông liền hơi sững sờ, “Ông nói ai?”
Quản gia cung kính trả lời: “Là hai đứa con trai của tiểu thư và ngài Tư.”
Ông vô cùng kích động, thế nhưng không biết nghĩ tới điều gì mà lại hừ lạnh, ngồi xuống ghế. Có điều, thái độ của ông đã không còn kiên quyết như lúc nãy nữa.
Nhân cơ hội này, Tiêu Mộ Thanh nói: “Mau mời bọn họ vào, hai đứa bé chưa đến một tuổi, không thể chịu lạnh lâu được.”
Quản gia nhìn Tiêu Khải, thấy ông không phản đối, liền đi ra ngoài.
Quản gia vừa đi được vài bước, Tiêu Khải đột nhiên nói: “Mở máy sưởi chưa?”
Mọi người: “!!!”
Tiêu Mộ Thanh cười đứng lên, “Con đi mở máy sưởi đây, lát để hai đứa bé bò trên mặt đất chơi. Ba không biết đâu, hai đứa bé của Nại Nại vô cùng thông minh và đáng yêu.”
“Hừ, Nại Nại đáng ghét như vậy, sao con của con bé lại đáng yêu được?” Ngoài miệng Tiêu Khải nói như vậy, nhưng đầu lại cứ ngoái nhìn ra ngoài cửa.
Trang Nại Nại từ trên cầu thang chạy xuống, “Ông nội, ông nói ai đáng ghét?”
Tiêu Khải: “…”
Tiêu Khải bĩu môi, không nói tiếp nữa.
Không bao lâu sau, tiếng “nha nha” truyền vào.
Đinh Mộng Á ôm một đứa, Tư Chính Đình ôm một đứa đi vào.
Mặc dù thời tiết đã trở nên ấm áp, nhưng vì mới sáng sớm, trời còn hơi lạnh, nên hai đứa bé được mặc thêm áo khoác ấm.
Trang Nại Nại vui vẻ quay đầu lại, thấy Tiêu Khải đang mở to mắt nhìn ra cửa.