Tiêu Mộ Thanh cắt ngang với giọng điệu rất nặng nề, làm người nghe có chút hoảng hốt.
Tư Chính Đình gật đầu, không nói nữa.
“Sau này, con hãy đối xử tốt với Nại Nại.”
Tư Chính Đình gật đầu lần nữa.
Tiêu Mộ Thanh cười, “Vị bác sĩ trung y đó ở đâu? Chiều nay bác đến khám.”
Tư Chính Đình thở phào.
***
Lúc Trang Nại Nại tới công ty, tất cả nhân viên của bộ phận tiêu thụ đã đến. Mọi người triệu tập một cuộc họp khẩn cấp. Thư ký phát một video đang lan truyền trên mạng lên máy chiếu. Một tổ chức có liên quan tiến hành điều tra chất lượng áo khoác da nằm trong bộ sưu tập mùa đông năm nay của Hoàng Gia Thịnh Thế nói đó là da giả, không phải da thật.
Video quay lại quy trình chế tạo da giả, nhìn rất buồn nôn.
Video khẳng định Hoàng Gia Thịnh Thế là một công ty dối trá, khuyên mọi người đừng mua trang phục của Hoàng Gia Thịnh Thế.
Xem hết video, người của bộ phận tuyên truyền nổi giận, “Đúng là quá đáng mà! Hoàn toàn là phỉ báng! Áo da của chúng ta là da thật, sao lại nói là da giả? Khách cũ đều là người ngu sao? Chẳng lẽ không biết phân biệt da giả và da thật?”
Người bên bộ phận tiêu thụ thở dài, “Chúng ta phải giải quyết chuyện này như thế nào đây? Dù có làm gì thì cũng không được, bởi vì có nhiều cửa hàng bị phát hiện có da giả rồi. Còn nữa, có nhiều khách hàng không biết phân biệt da giả và da thật, bị người ta kích động nên hô hào tẩy chay chúng ta. Đây là một cái bẫy, không cần xem cũng biết mức độ tiêu thụ của ngày mai sẽ giảm xuống.”
“Làm sao bây giờ? Kiên quyết không thừa nhận sẽ làm khách hàng nghĩ chúng ta đang cãi cùn, chỉ càng làm bọn họ thêm phản cảm mà thôi. Nhưng nếu thừa nhận thì công ty sẽ xong luôn. Tuyệt đối không thể thừa nhận được!” Người của bộ phận nhân sự nói, “Đúng là có lý cũng không thể nói. Vấn đề là áo da giả đó đâu phải là trang phục của chúng ta.”
Mọi người anh một lời, tôi một lời, vô cùng lo lắng.
Mấy tháng qua, dưới sự dẫn dắt của Trang Nại Nại, mỗi người đều hết lòng hết sức vì công ty. Bọn họ biết công ty có phát triển thì bọn họ mới được lợi, công ty bị tổn hại thì bọn họ cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nhìn bọn họ thảo luận, Trang Nại Nại từ từ rũ mắt xuống.
Cô biết, nếu cô không qua được cửa ải này thì công sức cố gắng mấy tháng trước đều đổ sông đổ biển. Bây giờ đang vào mùa thu, nếu thu lại hết trang phục mùa đông thì sẽ ảnh hưởng đến trang phục mùa hè năm sau.
Cuối cùng, khi tất cả mọi người đều tuyệt vọng, Trang Nại Nại chợt đứng lên, “Các anh chị không cần lo chuyện này, tôi sẽ xử lý. Mọi người nên làm gì thì làm đi. Tôi quyết định… thay máu cho công ty!”
Nghe những lời này của cô, không hiểu tại sao mọi người lại thấy vô cùng hăng hái.
Trang Nại Nại vỗ vai nhân viên của bộ phận thiết kế, rồi đi ra ngoài.
Khi Trang Nại Nại ra ngoài rồi, mọi người trong phòng họp đều im lặng. Bọn họ biết sẽ không qua được cửa ải khó khăn lần này.