Chuyện này cô ta làm rất kín kẽ, sẽ không có ai lấy ra được chứng cứ vạch tội cô ta. Nhưng sao Trang Nại Nại… chẳng lẽ Trang Nại Nại còn có chiêu gì?
Tiêu Thái Bạch cúi đầu che giấu chột dạ, “Thật sự không phải là chị làm!”
Trang Nại Nại cười nhạt, “Chị nói không phải chị làm, tôi sẽ tin chị. Có điều, tôi muốn cho mọi người ở đây xem một thứ.”
Dứt lời, cô gật đầu với quản gia, quản gia liền đi lên lầu lấy máy tính xuống. Trang Nại Nại cắm USB vào máy tính, mở một video lên cho mọi người xem.
Video quay lại cảnh một đám người mua trang phục của Hoàng Gia Thịnh Thế, sau đó đổi thành da giả, rồi lén trả lại cho nhà cung cấp.
Bọn họ quay lại video để cho Tiêu Thái Bạch thấy bọn họ thật sự có làm việc, vậy thì Tiêu Thái Bạch mới trả tiền công cho bọn họ. Nào ngờ, video này lại trở thành bằng chứng của Trang Nại Nại.
Video được quay rất rõ ràng, nếu giao video cho cảnh sát thì sẽ nhanh chóng được lập án.
Nhưng…
Chỉ dựa vào video này thì không thể buộc tội Tiêu Thái Bạch được.
Cho nên, cô để mặc mọi chuyện phát triển tới bây giờ là vì để cho Tiêu Thái Bạch mất kiên nhẫn, gọi đám cổ đông này tới. Không thể vạch mặt cô ta, thì ít nhất cũng để đám cổ đông có ấn tượng xấu về cô ta.
Trang Nại Nại cười: “Tôi thật sự không biết đã đắc tội khách hàng lớn nào mà bọn họ lại làm nhiều áo da giả để thay áo da thật như thế. Đúng là lấy tiền đập người! Thương hiệu của công ty tôi chỉ mới thành lập, dù có tiến quân vào ngành công nghiệp may mặc trong nước thì có thể tạo được rung chuyển gì? Rốt cuộc là ai lại dồn hết sức chơi tôi như thế? Và… người đó sẽ được lợi gì?”
Nghe Trang Nại Nại nói xong, tất cả cổ đông đồng loạt nhìn Tiêu Thái Bạch, rồi lập tức dời ánh mắt sang Tiêu Khải, “Vậy… phải giải quyết chuyện này như thế nào?”
Thế mà bọn họ vẫn tiếp tục ủng hộ Tiêu Thái Bạch!
Cũng đúng, bây giờ không có chứng cứ chính xác, mà dù có chứng cứ chính xác, bọn họ cũng sẽ lựa chọn đứng bên Tiêu Thái Bạch.
Trang Nại Nại không có ý định dùng chuyện này để đá ngã Tiêu Thái Bạch, cô chỉ dùng chuyện để thăm dò mà thôi. Bây giờ đã có được kết quả mình mong muốn, cô cười gằn nói, “Đương nhiên là giao cho cảnh sát giải quyết, nhân tiện post video lên mạng, chuyện sau đó, mọi người không cần quan tâm nữa.”
Dứt lời, cô nhìn Tiêu Khải.
Tiêu Khải cười nhạt, “Rốt cuộc mấy người từ Mỹ chạy tới đây vì chuyện gì? Chỉ vì một chút chuyện nhỏ này sao? Không cần quan tâm công ty ở Mỹ nữa à? Rảnh rỗi không có gì làm nên về nước du lịch?”
Từng câu từng chữ trách mắng không hề nể mặt, làm đám cổ đông xấu hổ không ngẩng đầu lên được.
Bọn họ về nước làm gì? Đương nhiên là làm chỗ dựa cho Tiêu Thái Bạch!
Nhưng lúc này…
Rõ ràng chuyện này là do Tiêu Thái Bạch bày ra. Vì muốn thắng Trang Nại Nại, cô ta có thể làm ra chuyện ảnh hưởng tới danh dự của Hoàng Gia Thịnh Thế! Sự bất chấp tất cả này của cô ta… bọn họ ủng hộ Tiêu Thái Bạch, là đúng hay sai?