Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 117: Buổi trưa tăng ca, không thể cùng nhau ăn cơm rồi~



Còn chưa tới một tháng nữa là lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập của tập đoàn Đế Hào, toàn bộ bộ phận thiết kế bận tối mày tối mặt.

Đặc biệt là bộ phận thiết kế thời trang, phải thiết kế quần áo cho ông chủ và bạn gái mặc vào lễ kỷ niệm, đây là nhiệm vụ được ưu tiên hàng đầu của bộ phận này.

Tất cả nhân viên của bộ phận thiết kế đều vội vội vàng vàng, như đối đầu với kẻ địch mạnh, tinh thần ai cũng căng như dây đàn.

Trưởng phòng Trương Siêu Văn gặp áp lực, khiến cho tính tình ông ta càng thêm nóng nảy. Người ở ngoài đều có thể nghe tiếng quát tháo giận dữ trong phòng làm việc của ông ta.

“Anh đang làm cái trò gì thế? Bàn tiệc buffet của lễ kỷ niệm đặt ở đây, anh nghĩ khách mời đều tới để kiếm cái ăn sao?”

“Lễ kỷ niệm ngày thành lập là một tập tục vui mừng của người Trung Quốc, anh dùng màu trắng như tang lễ để làm gì?”

“Cô có biết thiết kế không đấy? Kiến thức cô học thời đại học cho chó ăn hết rồi à? Cái mớ lộn xộn này là gì?”

“...”

Từng người trong bộ phận thiết kế đều khiếp sợ, như đi trên băng mỏng, rất sợ xui xẻo đụng phải Trương Siêu Văn.

Trang Nại Nại là nhân viên mới, chỉ có thể chạy việc vặt như photo giấy tờ hay là bê đồ gì đó, rất là bận rộn. Cô cảm thấy mình hoàn toàn có thể chuyển sang làm ở phòng photo.

Thứ sáu tuần trước nổi bọng máu, bây giờ vẫn còn chưa tan hết, vừa nhúc nhích là cảm thấy đau. Nhưng vẫn phải lấy thứ cần photo ra khỏi máy photocopy, lấy ra rồi lại bỏ vào, hết lần này tới lần khác.

12 giờ trưa, điện thoại đúng giờ vang lên.

Mở ra xem, là tin nhắn của Quý Thần bảo cô lên lầu ăn trưa.

Trang Nại Nại ngẩng đầu nhìn xung quanh, tất cả nhân viên đang vùi đầu làm việc, tay gõ liên tục, mà bên cạnh cô còn đặt một xấp tài liệu cần photo mười bản, lúc này bỏ công việc để đi ăn cơm chính là ăn mắng.

Trang Nại Nại thở dài, nhớ đến mỹ vị của Tụ Đức Lâu, nuốt nước miếng gửi tin nhắn cho Quý Thần: [Buổi trưa tăng ca, không lên lầu ăn cơm.]

Vừa gửi tin nhắn xong, Trương Siêu Văn từ phòng làm việc đi ra, thấy cô liền mắng: “Trang Nại Nại! Tất cả mọi người đang bận rộn, mà cô lại rãnh rỗi nghịch điện thoại? Tôi thấy cô ngại công việc quá ít phải không?”

Trang Nại Nại: “...”

Được rồi, cô là đại nhân không chấp tiểu nhân, không chấp nhặt với ông ta. Trang Nại Nại cúi đầu vô cùng cung kính, nghe vô tai trái đi ra tai phải, bị người ta nói mấy câu sẽ không mất miếng thịt nào.

Trương Siêu Văn mắng vài câu, cảm thấy không đâu vào đâu, bởi vì cái thái độ của Trang Nại Nại làm ông ta có cảm giác như đấm vào vải bông.

Hừ một tiếng, ông ta nhìn những nhân viên có mặt ở đó rồi nói: “1 giờ chiều, họp!”

Mọi người nghe vậy thì bắt đầu than thở.

Giờ ăn trưa là giờ cao điểm, hơn nữa bọn họ còn chưa chuẩn bị tốt cho cuộc họp buổi chiều.

Có mỗi một tiếng, không đủ thời gian bọn họ xuống lầu xếp hàng mua cơm nữa.

Có người không nhịn được nói: “Trưởng phòng, hay là ăn no trước rồi lại làm việc tiếp.”

Trương Siêu Văn nghe nói như thế thì cũng thấy đói bụng, lại nhìn thời gian, đúng là không đủ. Ông ta lườm Trang Nại Nại vẫn đang đứng bên cạnh máy photocopy một cái, rồi ra lệnh: “Trang Nại Nại, cô xuống Hòa Hợp Cốc dưới lầu mua cơm hộp cho mọi người.”

Lại là cô?

Thấy Trang Nại Nại đang muốn nói gì đó, Trương Siêu Văn lập tức xoay người vào phòng làm việc của mình.

Trang Nại Nại nhất thời cảm thấy bó tay toàn tập.

Sao cô có thể xách hết năm mươi hộp cơm về?

Dù gì cô cũng là phụ nữ, vậy mà Trương Siêu Văn còn nô dịch cô như thế, thật là vô sỉ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.