Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1177: Mẹ ơi, mẹ sao thế? (5)



Cuối cùng, cô mới nhìn về phía Tư Chính Đình, “Tư Chính Đình, anh…”

“Anh ở lại với em.”

Trang Nại Nại thấy thái độ của anh kiên quyết thì đành gật đầu.

Ms. Đinh thở dài nói, “Mẹ không sao, Tĩnh Ngọc, con về trước đi, nhớ chú ý tình hình ở Đế Hào.”

Tư Tĩnh Ngọc rời đi, Tiêu Khải được Ms. Đinh dìu sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi, còn Trang Nại Nại thì ngồi trên sofa với Tư Chính Đình.

Chẳng biết đã qua bao lâu, mẹ cô vẫn chưa tỉnh lại, Trang Nại Nại hơi mệt mỏi nên nghiêng người tựa vào vai Tư Chính Đình, bỗng thấy anh giật nảy mình.

Cô khó hiểu nhìn anh, chỉ thấy anh cười hỏi, “Mệt à?”

Trang Nại Nại gật đầu, “Mẹ em… thật sự không qua được sao?”

Tư Chính Đình im lặng một lúc lâu rồi mới nói, “Nại Nại, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình.”

Biết là thế, nhưng cô vẫn không tài nào chấp nhận được sự thật này.

Cô cầm tay anh, cảm thấy cả người anh lại gồng lên một chút.

Hai người cứ ngồi tựa vào nhau như thế.

Một lúc sau, Trang Nại Nại bỗng nghĩ ra điều gì đó nên ngồi thẳng dậy kéo áo vest của Tư Chính Đình.

Tư Chính Đình đẩy cô ra, “Nại Nại, đừng nghịch nữa, ở đây là bệnh viện.”

Cô không thèm trả lời anh, cũng chẳng buồn để ý giọng điệu cố tỏ ra thoải mái của anh, mạnh mẽ kéo áo anh ra bằng được.

Cởi áo vest xong, Trang Nại Nại chuyển mục tiêu tới áo sơ mi.

Tư Chính Đình không còn cách nào khác, chỉ đành mặc cho cô muốn làm gì thì làm.

Vừa cởi áo sơ mi ra, Trang Nại Nại liền thấy những vết đỏ lựng ở sau lưng anh, có vài vết còn sưng phù lên, rỉ máu, trông rất đáng sợ.

Mắt Trang Nại Nại đỏ hoe, “Sao anh ngốc thế, cứ mặc ông đánh anh như vậy à?”

Tư Chính Đình lắc đầu, cầm tay cô, “Bác gái bảo anh giấu giếm bệnh tình của bác, nên anh không thể nói cho mọi người biết, anh rất xin lỗi.”

Trang Nại Nại im lặng cúi đầu, nước mắt chực trào ra, “Sao em lại trách anh được. Nếu em là mẹ, em cũng sẽ làm như thế. Anh không cần áy náy đâu, thật đấy.”

Tư Chính Đình nghe cô nói, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Thật ra, thời gian qua mẹ Trang Nại Nại sống không dễ chịu, nhưng anh cũng đâu dễ dàng gì?

Anh tìm đủ mọi cách chữa bệnh cho bà, còn phải giấu Nại Nại, lúc nào cũng lo lắng không biết sau khi mọi chuyện lộ ra rồi, liệu Nại Nại có trách anh không?

Nhưng sao anh có thể từ chối được?

Lúc Tiêu Mộ Thanh vừa tỉnh lại, biết mình bị u não thì lập tức nắm tay anh, ép anh phải đồng ý giữ bí mật cho bà.

Thời gian sau đó, anh vẫn sống trong áy náy, biết bao lần muốn nói với Nại Nại và Tiêu Khải, nhưng lại không dám mở miệng.

Anh có thể hiểu được cơn thịnh nộ của Tiêu Khải khi ông biết chuyện, nên anh chỉ mong có thể nhận sự trừng phạt này để có thể giảm bớt cảm giác áy náy trong lòng.

Anh còn lo Trang Nại Nại sẽ không tha thứ cho anh, không ngờ sau bao nhiêu chuyện xảy ra, cuối cùng cô đã… trưởng thành rồi.

Nhưng điều đó lại càng khiến anh xót xa hơn. Nếu có thể, anh thà gánh vác hết tất cả, để cô vẫn là cô gái ngây thơ như ngày nào.

Anh ôm chặt lấy cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.