Cô kinh ngạc nhướng mày, Tân Tân đang ngẩng đầu nhìn cô.
Sau đó, cô gật đầu, khép cửa nhà lại.
Cô ngẩn người đứng đó. Khoảng năm phút sau, cô lại vội vàng mở cửa ra, nhưng chẳng có ai ở ngoài đó cả.
Thi Cẩm Ngôn đã dẫn Tân Tân đi rồi.
Lúc này cô mới thở phào, đồng thời cũng cảm thấy hơi mất mát.
Cô đóng cửa lại, nhìn về phía Diêu Đằng, “Vừa rồi anh định nói gì?”
***
Tân Tân nắm tay Thi Cẩm Ngôn đi xuống lầu, Tân Tân hỏi: “Ba, sao chúng ta không gõ cửa nữa? Chẳng may chú xấu xa đó ức hiếp cô thì sao?”
Thi Cẩm Ngôn nói: “Không đâu, “nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt”*, con phải nhớ kỹ đạo lý này.”
* Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt: trong Tả truyện - Trang Công thập niên, trống đánh lần thứ nhất thì khí thế phấn chấn, đánh lần thứ hai thì suy, đánh lần thứ ba thì khí thế đã kiệt.
Tân Tân không hiểu, nhưng vẫn “vâng” một tiếng.
Lên xe, Tân Tân ngồi ghế sau đã ngà ngà buồn ngủ, “Sao ba còn chưa lái xe đi?”
“Đợi thêm hai mươi phút nữa.” Thi Cẩm Ngôn nói.
“Vì sao ạ?”
“Bởi vì sau hai mươi phút nữa mà chú xấu xa còn chưa xuống, có nghĩa là chú xấu xa đang ức hiếp cô, chúng ta phải lên lầu bảo vệ cô.”
Tân Tân: “Vâng.”
Kết quả, năm phút sau, Diêu Đằng xuống lầu, vứt túi rác vào thùng rác rồi lái xe đi.
Lúc này, Thi Cẩm Ngôn mới từ từ lái xe chở Tân Tân về nhà.
Trên lầu, Tư Tĩnh Ngọc trông thấy cảnh này bỗng thấy hơi đau đầu. Bởi vì cô phát hiện mình có chút luyến tiếc hai ba con nhà này. Rõ ràng người Thi Cẩm Ngôn yêu là Bạch Nguyệt, Tân Tân là con trai của Bạch Nguyệt, sao cô lại có ý nghĩ này?
Cô lên giường, vùi đầu vào chăn, mãi lâu sau mới ngủ được.
***
Hai giờ chiều ngày hôm sau, Tư Tĩnh Ngọc đi ra ngoài. Cô cảm thấy mình không thể tiếp xúc với Tân Tân và Thi Cẩm Ngôn nữa. Nếu không, đến ngày ly hôn, cô nhất định sẽ đổi ý.
Một mình cô đi shopping cả buổi chiều trong Shin Kong Place*. Đến tám giờ tối cô mới về nhà. Không thấy xe Thi Cẩm Ngôn ở bên ngoài, cô đi lên lầu.
* Trung tâm mua sắm ở Bắc Kinh, Trung Quốc.
Thang máy dừng ở tầng 18, cô ra khỏi thang máy, đang lục lọi tìm chìa khóa thì bỗng nhiên dừng tay lại. Cô vừa ngẩng đầu thì thấy Thi Cẩm Ngôn đang bế Tân Tân đứng ngoài cửa nhà cô.
Tân Tân dựa vào vai Thi Cẩm Ngôn ngủ, hai tay ôm chặt cánh tay anh. Thi Cẩm Ngôn đứng thẳng người, hình như đã đứng rất lâu rồi.
“Sau khi tan học, Tân Tân nói muốn tới đây nên anh dẫn nó tới.”
Khóe môi Tư Tĩnh Ngọc giật giật, “Em không có ở nhà.”
“Anh biết, nhưng Tân Tân cứ quấn lấy anh đòi đợi em cho bằng được, nên anh cứ đứng ở đây đợi.”
Tư Tĩnh Ngọc: “Sau đó?”
Thi Cẩm Ngôn: “Sau đó, anh phát hiện điện thoại và ví bị trộm mất rồi.”
Tư Tĩnh Ngọc: “Cho nên?”
“Cho nên, em có thể chứa chấp hai ba con anh không?”