“Cô, con nằm mơ thấy cô. Không ngờ thức dậy là gặp được cô, con vui lắm!”
Nó bước lên một bước, ôm chân Tư Tĩnh Ngọc, “Cô ơi, tối nay cô có thể chứa chấp con và ba con được không? Ví tiền của ba con bị trộm mất rồi, con với ba không còn nhà để về nữa.”
Thằng bé nói chuyện với giọng điệu đáng thương như vậy, cô có thể từ chối được sao?
Tư Tĩnh Ngọc cúi xuống bế Tân Tân lên. Tân Tân vòng tay ôm lấy cổ cô, dựa đầu vào ngực cô. Mặc dù nó đã năm tuổi, nhưng từ nhỏ nó không được bú sữa mẹ, mà Bạch Nguyệt lại rất lạnh nhạt với nó, thế nên bây giờ nó rất bịn rịn Tư Tĩnh Ngọc.
Cô làm mặt lạnh, đặt nó lên ghế sofa rồi bật tivi, “Con xem ti vi đi!”
“Vâng ạ.” Tân Tân kéo tay cô lại, “Cô, ba đang nấu cơm, cô ngồi đây với con nhé?”
Tư Tĩnh Ngọc gật đầu.
Trong tivi, hiệp sĩ lợn đang đánh quái vật, Tân Tân vô cùng phấn khích đứng dậy đánh đấm theo hiệp sĩ lợn trong phim. Nhưng nó bất chợt đứng không vững, ngã nhào về phía Tư Tĩnh Ngọc.
Tư Tĩnh Ngọc vội vươn tay ra ôm nó, đây hoàn toàn là phản ứng theo bản năng chứ không kịp suy nghĩ gì. Sau đó, cô nghe tiếng cười khanh khách của nó.
Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày, không nhịn được lên tiếng dạy dỗ: “Tân Tân! Sau này không được nhảy như thế nữa. Chẳng may gãy tay chân thì phải làm sao?”
Giọng điệu của cô rất hung dữ, nhưng cùng với đó còn có sự lo lắng mà chính bản thân cô cũng không nhận ra.
Tư Tĩnh Ngọc ngạc nhiên khi thấy Tân Tân hiểu chuyện như vậy. Cô nhíu mày, đặt nó lên ghế rồi ngồi cách nó một khoảng.
Tư Tĩnh Ngọc có chút xấu hổ. Tân Tân không phải là con của cô, sao cô phải quản nhiều như vậy?
Hơn nữa, Thi Cẩm Ngôn đang ở trong bếp, vừa rồi cô nói lớn tiếng như vậy, chắc chắn là anh nghe thấy hết rồi. Con của mình thì mình phải bênh. Liệu anh có trách cô tự ý xen vào chuyện của người khác không?
Lúc Tư Tĩnh Ngọc đang suy nghĩ lung tung thì Tân Tân đã bò lại gần cô, sau đó…
“Chụt!”
Thằng bé hôn mạnh lên mặt cô một cái.
Cơ thể Tư Tĩnh Ngọc cứng đờ, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.