Anh mím môi, tự nhủ với mình rằng không sao cả, Tĩnh Ngọc không phải loại con gái so bì chuyện tiền bạc, nếu không thì anh đã chẳng thích cô.
Sinh nhật cô, chỉ cần tấm lòng của anh thôi.
Nghĩ đến đây, cuối cùng anh mới thấy dễ chịu hơn một chút, tiếp tục đứng đợi cô.
Mọi người chơi đùa với nhau một chốc rồi cuối cùng cũng tản đi. Tư Tĩnh Ngọc thở phào, lại đảo mắt tìm kiếm xung quanh.
Thi Cẩm Ngôn lấy can đảm, đi đến trước mặt cô, “Tĩnh Ngọc.”
Cô nghe thấy giọng nói này thì vui sướng quay lại, thấy là anh thì mắt liền sáng rực lên. Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì đã có người xông đến cạnh cô, “Cô Tư, tôi có chuyện muốn nói với cô!”
Người này chính là cái người lái xe thể thao vừa cười nhạo anh lúc nãy.
Thi Cẩm Ngôn ngẩn ra, thấy Tư Tĩnh Ngọc cau mày, nhưng cô vẫn cười thân thiết với anh, “Cậu chờ mình một lát nhé? Lát nữa mình có chuyện muốn nói với cậu.”
Cô có chuyện muốn nói với anh?
Tim Thi Cẩm Ngôn đập loạn nhịp.
Anh ngây ngô nở nụ cười hệt như một thằng nhóc, đứng ngây ra đó nhìn cô.
Anh thấy hai người bọn họ đi lên ban công. Chàng trai kia nói gì đó với cô, cô liền tỏ ra khó xử.
Thi Cẩm Ngôn cau mày, không kịp nghĩ gì đã xông lên muốn bảo vệ cô.
Nhưng anh chỉ mới đi được vài bước thì đã bị một đám con gái cản đường.
Thi Cẩm Ngôn nghe bọn họ giễu cợt bàn tán:
“Ái chà, Trần Kiến Thành tỏ tình với Tư Tĩnh Ngọc rồi! Anh ta đã bỏ hết cả vốn liếng ra rồi kìa! Kia là vòng cổ kim cương của Kngig đấy!”
“Trời ạ! Đúng là chịu chơi ghê, nhưng Tĩnh Ngọc có nhận lời anh ta không?”
“Cậu nghĩ gì thế? Sao lại thế được? Cậu xem Diêu Đằng là đồ trang trí sao? Ai mà chẳng biết Diêu Đằng là hộ hoa sứ giả của Tĩnh Ngọc chứ. Mình nghe nói hai nhà đã bàn chuyện cưới xin rồi!”
“Diêu Đằng?”
“Đúng thế, từ bé đến lớn Diêu Đằng đã tuyên bố anh ấy là bạn trai của Tĩnh Ngọc rồi, có ai mà không biết đâu?”
Thi Cẩm Ngôn nghe vậy thì cả người cứng đờ, mắt nhìn đăm đăm về phía trước.
Diêu Đằng… là bạn trai của Tư Tĩnh Ngọc?
Anh đứng ngây ra đó, chợt thấy Diêu Đằng xuất hiện ở chỗ hai người kia, giọng anh ta rất lớn nên vọng đến tận đây.
“Trần Kiến Thành, cậu làm gì thế hả? Muốn đào góc tường? Cậu không biết Tĩnh Ngọc là bạn gái tôi sao?”
Thi Cẩm Ngôn ngơ ngác nhìn bọn họ, thấy tên họ Trần kia ủ rũ bỏ đi.
“Tưởng tặng quà đắt tiền cho Tĩnh Ngọc thì Tĩnh Ngọc sẽ nhận lời sao? Nghĩ gì vậy? Tĩnh Ngọc là người nông cạn như thế chắc?”
“Đúng là tìm nhầm người rồi! Tĩnh Ngọc là người nổi tiếng thanh cao, không thích tiền của mà!”
“Thời buổi này, người muốn trèo cao cũng nhiều thật đấy!”
Thi Cẩm Ngôn bỗng nhiên muốn chạy trốn, nhưng anh còn chưa kịp đi thì đã bị ai đó vỗ vai.
Anh ngẩn ra, quay đầu lại liền thấy Tư Tĩnh Ngọc đang nhìn anh bằng đôi mắt sáng rực: “Thi Cẩm Ngôn, cậu tặng mình quà gì thế?”
Sau đó, cô liền nhìn xuống tay anh, không hề nghĩ ngợi gì đã cầm lấy cái hộp.