Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1277: Tĩnh ngọc, anh xin lỗi! (3)



Diêu Đằng vừa lái xe ra khỏi biệt thự thì Thi Cẩm Ngôn lái xe đến. Anh đi xe công ty nên dù đi lướt qua nhau nhưng Diêu Đằng cũng không nhận ra anh.

Thấy chiếc Land Rover của Diêu Đằng đã đi xa, anh mới cau mày, tiếp tục lái xe về phía trước. Đến trước cổng biệt thự, anh đỗ xe lại, xách túi bóng trên ghế lái, bên trong đó đựng đường đỏ, gừng và cả mấy gói băng vệ sinh.

Anh xuống xe, đến chỗ khóm hoa ở trước cổng, nhấc chậu hoa lên lấy chìa khóa mở cửa.

Sau khi vào phòng khách, nhìn xung quanh nhưng không thấy Tư Tĩnh Ngọc đâu, anh bèn vào bếp đun nước, sau đó mới đi lên lầu.

Anh đến trước cửa phòng ngủ chính, đẩy cửa phòng ra, mùi hương quen thuộc phả vào mặt anh, trong phòng thoang thoảng mùi sữa tắm cô thường dùng.

Trong phòng tối đen, im lìm, anh còn tưởng cô không ở đây.

Lúc anh đang định quay đi thì lại chợt thấy chiếc chăn trên giường hơi nhúc nhích. Anh ngẩn người, đi vào thì thấy một thân hình lẻ loi nằm ở đó.

Trông thấy cô, anh cau chặt mày, nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống giường, lẳng lặng lắng nghe hơi thở yếu ớt của cô, lòng anh như thắt lại.

Trong ấn tượng của anh, Tư Tĩnh Ngọc luôn là người mạnh mẽ, dũng cảm, từ khi nào lại trở nên yếu ớt khiến người ta đau lòng như vậy chứ?

“Tĩnh Ngọc, anh xin lỗi!”

Người nằm trên giường khẽ động, hình như là đã tỉnh.

Anh quay lưng lại, nhìn thẳng, giọng cũng không được chắc chắn nữa.

“Tĩnh Ngọc, chúng ta nói chuyện một chút đi.”

“Từ trước đến giờ anh chưa từng nói với em, thật ra người anh yêu vẫn luôn là em.”

“Tĩnh Ngọc, bao nhiêu năm nay, lí do anh không muốn ly hôn là vì anh yêu em.”

“Được quen biết em là điều may mắn nhất đời anh.”

“Tĩnh Ngọc, anh chưa bao giờ thích Bạch Nguyệt. Anh cũng không nhớ là đã lên giường với cô ta, bọn anh chỉ thân mật một lần duy nhất, nhưng lúc đó anh đang say.”

Nghĩ tới đây anh lại nhếch miệng cười chua chát, “Anh nghĩ là lúc mình say cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy, nhưng anh đã xét nghiệm DNA với Tân Tân, thằng bé thật sự là con anh.”

“Tĩnh Ngọc, thật lòng anh cũng không biết phải làm thế nào nữa. Lúc biết Tân Tân là con anh, anh chỉ muốn che giấu chuyện này, bởi vì… khó khăn lắm chúng ta mới có thể ở bên nhau!”

“Tĩnh Ngọc, em có thể… đừng để tâm đến Tân Tân mà vẫn ở bên anh được không?”

“Anh biết yêu cầu này của anh hèn hạ vô liêm sỉ, nhưng anh thật sự… không thể buông tay em.”

Nói đến đây, Thi Cẩm Ngôn từ từ quay người lại, “Tĩnh Ngọc, chúng ta có thể… bắt đầu lại từ đầu được không? Em có thể thử đón nhận anh, yêu anh, đừng ly hôn có được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.