Trang Nại Nại tỉnh táo trong nháy mắt, đôi mắt mơ màng trở nên sắc bén.
Nói chuyện một lát?
Câu này quen thuộc biết bao, giống hệt như năm năm trước.
Sau kì thi tuyển sinh đại học, lúc có kết quả cô vô cùng vui mừng khi thấy điểm số của mình.
Tư Chính Đình chắc chắn là người đầu tiên cô muốn chia sẻ. Nhưng mà, lúc đó cô và Tư Chính Đình có chút mâu thuẫn nhỏ. Tư Chính Đình là người kiêu ngạo, đã mấy ngày không để ý đến cô rồi.
Tuy mẹ Trang đồng ý cho bọn họ ở bên nhau, nhưng không phải người mẹ nào cũng cởi mở như vậy.
Trang Nại Nại không dám gặp mẹ Tư, cũng không dám chủ động gọi điện thoại cho anh. Trong thời gian nghỉ hè, liên lạc giữa hai người luôn bắt đầu từ phía Tư Chính Đình.
Mà ngày hôm nay, cô thật sự không nhịn được.
Gửi đi vài tin nhắn mà đối phương vẫn không trả lời.
Cuối cùng, cô quyết tâm gọi điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại đổ chuông “tút tút”, trong nháy mắt đó, trái tim cô như muốn nhảy lên, tiếng đổ chuông một lần lại một lần, nhưng không ai nghe máy.
Đang đắc ý vì sự nhanh trí của mình, thì giọng nói tỉnh táo từ đầu bên kia truyền tới: “Trang Nại Nại, chúng ta nói chuyện một lát.”
Trang Nại Nại: “...”
Sao cô lại quên điện thoại của Tư Chính Đình có lưu số điện thoại của cô chứ?
Ngay lúc đó, Trang Nại Nại cảm thấy vô cùng xấu hổ. Sau đó, vô cùng thấp thỏm đi gặp Đinh Mộng Á.
Cô nghĩ tới đủ loại khả năng máu chó trong phim truyền hình, chẳng phải thường hay có mấy đoạn chia rẽ uyên ương đó sao? Cô nghĩ kỹ rồi, bất kể Đinh Mộng Á ép buộc dụ dỗ như thế nào thì cô cũng sẽ không thỏa hiệp, cô muốn vì tình yêu mà chiến đấu đến cùng.
Nhưng mà, cô tuyệt đối không ngờ hậu quả của việc nói chuyện một lát là...