Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1280: Tĩnh ngọc, anh xin lỗi! (6)



Anh ngẩng lên, thấy ánh mắt của Bạch Nguyệt có vẻ gì đó, nhưng anh không thấy rõ lắm, vì cô ta đã cúi đầu xuống, “Anh nói không có thì là không có.”

Thi Cẩm Ngôn cau mày.

Rốt cuộc là có hay không?

Anh nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô ta, một lúc sau mới hỏi: “Cô muốn bồi thường cái gì?”

Bạch Nguyệt nghe thấy vậy liền sững sờ, ngước lên nhìn anh.

Sau đó, Thi Cẩm Ngôn lại hỏi, “Cô muốn cái gì?”

Bạch Nguyệt cắn môi, gần như không thể tưởng tượng nổi, “Cẩm Ngôn, em… em thích anh, em vẫn luôn thích anh, anh biết không?”

“Ngoại trừ chuyện này ra.”

Bạch Nguyệt lại ngẩn ra, “Ngoại trừ chuyện gì?”

Thi Cẩm Ngôn rửa mặt, bọt nước lạnh buốt vẫn đọng lại trên mặt. Đầu anh đau như búa bổ, như muốn nổ tung.

“Cả đời này tôi chỉ yêu một mình cô ấy, ngoại trừ cái này ra, bất cứ thứ gì tôi cũng đều có thể cho cô.”

Bạch Nguyệt lại ngẩn người, một lúc sau mới cúi đầu, “Em biết rồi. Vậy thì Cẩm Ngôn, chúng ta có thể ở bên nhau không?”

Lần này đến lượt Thi Cẩm Ngôn ngẩn ra, “Tôi không thích cô thì sao ở bên cô được?”

Nước mắt tràn qua khóe mi Bạch Nguyệt. Cô ta cắn môi, một lúc sau mới gật đầu, “Vậy được, thế thì… anh cũng biết đấy, học kỳ này có một danh sách sinh viên du học, chọn một trong hai chúng ta, em…”

“Tôi sẽ tự xin rút.”

Anh vốn không muốn ra nước ngoài, vì nếu đi rồi thì sao anh còn bảo vệ cô được nữa?

Nói xong, Thi Cẩm Ngôn bỏ khăn mặt xuống, sau đó lấy áo khoác mặc vào. Lúc đi ra ngoài, anh lại nói với Bạch Nguyệt, “Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì, tôi biết rất rõ. Tôi xin rút là để cảm ơn cô.”

Cảm ơn cô bốn năm qua đã cho tôi cơ hội được tiếp xúc với cô ấy.

Có lẽ ở trong trường, mọi người quá rảnh rỗi nên tin hai người qua đêm ở khách sạn đã nhanh chóng lan truyền khắp trường.

Bạn cùng phòng ký túc hỏi: “Này, Cẩm Ngôn, bình thường thấy cậu ít nói thế, không ngờ bên trong cậu lại dễ dãi vậy luôn đấy! Ha ha, cậu thế này gọi là dâm ngầm đúng không?”

Thi Cẩm Ngôn không thèm để ý đến cậu ta.

Cậu bạn học kia lại đẩy vai anh, “Ái chà, trông Bạch Nguyệt gầy như thế, chuyện kia có giỏi không? Người ta nói phụ nữ đầy đặn một chút thì lên giường mới thích. Ài, tôi cũng không thích kiểu người như Bạch Nguyệt.”

Một người khác ở bên cạnh lại chen vào: “Vậy cậu thích kiểu người thế nào?”

“Đương nhiên là hoa hậu giảng đường của chúng ta, nữ thần Tư Tĩnh Ngọc rồi! Cô ấy đẹp biết bao nhiêu! Có mông có ngực, eo thon chân dài, đẹp hơn kiểu người gầy gò như Bạch Nguyệt nhiều!”

Thi Cẩm Ngôn nghe thấy thế liền quẳng mạnh quyển sách xuống bàn, đứng dậy bỏ ra ngoài.

Anh không thể nghe nổi nửa câu tục tĩu mà người khác nói về cô, dù là khen. Anh cảm thấy như có con thú dữ đang gào thét trong lòng, khiến anh không chịu nổi, muốn tẩn cho cậu bạn kia một trận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.