Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 130: Đừng để nó làm chính đình tổn thương



Sau khi Trang Nại Nại rời đi, Đinh Mộng Á không ngủ được.

Bà nằm trên giường nhìn thẳng lên trần nhà, nhớ đến vẻ mặt Trang Nại Nại lúc nãy thì nhíu mày.

Bà đứng dậy đi xuống lầu, gõ cửa phòng quản gia.

Quản gia ngủ không sâu, nghe tiếng gõ thì ra mở cửa phòng. Thấy Đinh Mộng Á mặc đồ ngủ đứng ngoài thì ánh mắt lóe lên, vội vàng cúi đầu, khuôn mặt già hơi ửng đỏ: “Phu nhân.”

Đinh Mộng Á gật đầu: “Tôi nói với ông vài câu.”

“Mời phu nhân.”

Đinh Mộng Á chỉ ban công bên cạnh rồi đi tới.

Trên ban công, hai chiếc ghế gỗ đặt song song với nhau, ở giữa là một cái bàn.

Đinh Mộng Á ngồi ở đó nhìn bầu trời.

Hôm nay là ngày quang đãng hiếm có của thành phố Bắc Kinh. Đương nhiên, mơ hồ có thể thấy những vì sao treo phía chân trời.

Một lát sau, quản gia đã thay từ bộ đồ ngủ sang bộ đồ nghề nghiệp của mình xuất hiện, ông vô cùng cung kính đi tới: “Phu nhân, mời nói.”

Đinh Mộng Á chỉ chỉ chiếc ghế đối diện.

Quản gia ngồi xuống, lúc này bà mới kể lại lời vừa nói với Trang Nại Nại, cuối cùng chỉ thở dài: “Tôi có cảm giác cả người đứa bé này tràn đầy gai nhọn, còn lời nói thì tràn ngập oán giận. Ông để ý một chút, đừng để nó tổn thương Chính Đình lần nữa.”

Quản gia gật đầu.

Đinh Mộng Á tiếp tục nói: “Nhiều năm qua, Chính Đình không từ hôn với nhà họ Cố mà dùng nó làm lý do để từ chối kết hôn với người khác. Cố Đức Thọ là một người tham lam, đột nhiên tìm về một đứa con gái, nếu là người khác thì Chính Đình sẽ không để ý. Nhưng người này là Trang Nại Nại, tôi luôn cảm thấy đây không phải là một sự trùng hợp.”

Quản gia sửng sốt: “Phu nhân, ý của ngài là...”

Đinh Mộng Á nở nụ cười: “Không có gì, tôi có thể hiểu được tâm tư của Cố Đức Thọ, đơn giản là muốn trèo lên nhờ liên hôn, ông ta không tạo được uy hiếp gì với tập đoàn Đế Hào, tôi chỉ sợ... tình cảm của Trang Nại Nại đối Chính Đình nó không thuần khiết, sẽ làm thằng bé bị tổn thương lần nữa.”

Quản gia nói: “Phu nhân, tôi hiểu.”

“Lão Lý, vất vả cho ông rồi.”

Quản gia nhìn Đinh Mộng Á cười, do dự một lát rồi không nhịn được lên tiếng: “Phu nhân, chuyện năm năm trước rõ ràng là do thiếu phu nhân không chịu nổi cám dỗ, ngài không hề sai. Sao ngài không để thiếu phu nhân nói với thiếu gia?”

Đinh Mộng Á nghe đến đó, sắc mặt bỗng trở nên cô đơn, bà nhìn chằm chằm bầu trời, lát sau mới nói: “Bởi vì, nếu Chính Đình biết nguyên nhân thật sự làm bọn nó chia tay thì sẽ càng thêm đau lòng.”

Quản gia chỉ biết thở dài.

Bầu không khí giữa hai người lập tức nặng nề.

Một lúc sau, Đinh Mộng Á bỗng đứng lên, mỉm cười vỗ vai quản gia: “Được rồi, lão Lý, tôi đi rồi, nhiệm vụ nặng nề này giao cho ông đấy.”

Quản gia bất đắc dĩ gật đầu: “Phu nhân, tôi biết rồi.”

“Ừ, làm cho tốt, lúc về tôi sẽ mua búp bê tình dục cho ông.”

Quản gia: “...”

***

Trang Nại Nại trở lại phòng ngủ, nằm trằn trọc trên giường, làm sao cũng không ngủ lại được.

Chuyện năm năm trước lần lượt hiện lên trước mắt.

Cô siết chặt tay.

Đáng ra cô nên cám ơn Đinh Mộng Á, bà đã dạy cô biết cái gì gọi là cuộc sống khó khăn và bất đất dĩ, cũng dạy cho cô biết sự bẩn thỉu của nhà giàu.

Khóe môi nhếch lên nụ cười giễu cợt, cô thở dài trở mình.

Đang lúc xoắn xuýt, chăn bị ai đó vén lên, một cơ thể nóng như lửa nằm lên người cô.

Đồng thời, bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Trang Nại Nại, mất ngủ là vì... chưa đủ mệt?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.