Quyết không sinh đứa thứ hai: [Chỉ hỏi thăm thôi, anh tưởng em tìm được con rồi. Bọn anh tìm thấy một bé gái khoảng bốn, năm tuổi được đưa từ Mỹ về Bắc Kinh, em có muốn đi xem thử không?]
Tĩnh: [Vâng, ở đâu, bao giờ ạ?]
Quyết không sinh đứa thứ hai: [Chiều nay, anh hẹn mấy người ở Bắc Kinh đi cùng, lát nữa anh sẽ gửi địa chỉ cho em.]
Tĩnh: [Vâng.]
Quyết không sinh đứa thứ hai: [Tĩnh, dạo này có nhiều người rút khỏi nhóm, đã từ bỏ rồi. Nhưng chúng ta không thể từ bỏ! Vì con, vẫn có rất nhiều người trong chúng ta có thể tìm được con, nên nhất định phải kiên trì! Em nghĩ thử xem, có lẽ con của em đang bị ngược đãi ở một nơi xa xôi hẻo lánh nào đó. Nếu em không thể tìm được con thì sẽ không thể giải cứu con, em nghĩ có đúng không?]
Tư Tĩnh Ngọc: “…”
Thì ra nhóm trưởng cố ý tìm cô là vì sợ cô từ bỏ.
Tư Tĩnh Ngọc đã theo nhóm trưởng này tìm con ba năm rồi, tình cảm của bọn họ cũng không phải ở mức tầm thường. Ngoài đời, cô đã trở thành bạn tốt của vợ chồng anh ấy.
Tĩnh: [Em sẽ không từ bỏ đâu, hẹn anh chiều nay.]
Nhận được địa chỉ từ nhóm trưởng, Tư Tĩnh Ngọc kiểm tra xem trong thẻ ngân hàng của mình hiện còn bao nhiêu tiền. Hai tháng không tìm con, quả thật bây giờ cô có dư ít tiền, khoảng mấy triệu.
Cô mở điện thoại, gửi cho mấy người từng tìm con ở nước ngoài giúp cô.
Nhìn số tiền trong thẻ đã cạn, lòng Tư Tĩnh Ngọc cũng kiên định lại.
Cô cầm điện thoại, do dự. Trước đây vì cho rằng Thi Cẩm Ngôn không thích cô nên cô chưa từng nói chuyện đứa con với anh. Bây giờ… cô có cần nói với anh một tiếng không?
Thôi vậy, đợi thêm một thời gian nữa rồi nói.
Rất nhanh đã đến buổi chiều, Tư Tĩnh Ngọc lái xe đến chỗ hẹn với nhóm trưởng.
Đến nơi, cô mới thấy có bảy tám người đi cùng, hoàn gia đình của một người đều khác nhau. Tư Tĩnh Ngọc đã từng gặp một vài người trong số họ, nhưng phần lớn là những khuôn mặt lạ lẫm.
Càng lúc càng ít người kiên trì trên con đường này.
Tuy Tư Tĩnh Ngọc ít nói nhưng vẫn nhanh chóng trở thành bạn tốt với mọi người, vì tất cả đều có chung một mục đích. Có thể nói cha mẹ quả thật là những người mạnh mẽ nhất trên đời, có thể trả giá tất cả vì con.
Có người lái xe đến, cũng có người đi xe bus đến. Cuối cùng, bọn họ cùng chờ xe để xuất phát về một nơi.
Vợ chồng nhóm trưởng và hai người khác, thêm Tư Tĩnh Ngọc ngồi một xe, bắt đầu xuất phát.
Nhóm trưởng là người có chút của cải, hiện giờ gần như là đã không đi làm nữa, toàn bộ thời gian chỉ dùng để tìm con. Vợ anh ấy rất đẹp, tuy trông hơi lạnh nhạt nhưng viền mắt vẫn đỏ hoe.
Nhóm trưởng cổ vũ mọi người, “Đây là một con đường không có lối về, một con đường gian khổ, nhưng chúng ta nhất định phải cố gắng, trả giá tất cả vì con.”