Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 137: Ra ngoài, đừng để tôi nói lần thứ ba!



Trang Nại Nại siết chặt tay, chặt, thật chặt rồi dần thả lỏng.

Cuối cùng, tất cả những cảm xúc phức tạp hóa thành một tiếng cười khổ.

Mới mấy ngày trước, anh nói với cô hai người họ sẽ bắt đầu lại, vậy mà hôm nay lại trở thành như vậy.

Cho nên đối với Tư Chính Đình và Đinh Mộng Á, cô chỉ là một công cụ sinh “người thừa kế”?

Mà cái công cụ như cô thì không xứng có tình cảm, thậm chí việc công khai xuất hiện trước mặt mọi người cũng không được.

Trang Nại Nại cắn môi. Cô đột nhiên cảm thấy tình cảnh của mình bây giờ còn không bằng năm năm trước.

Năm năm trước, cho dù cô chật vật như thế nào thì ít nhất cũng có thể thoải mái bỏ đi.

Mà bây giờ, ngay cả một câu kết thúc cô cũng không có tư cách nói.

Trang Nại Nại xoay người, đau khổ xuống lầu.

***

Phòng làm việc.

Tư Chính Đình đứng trước cửa sổ sát đất, ánh mắt phức tạp nhìn về phía xa.

Việc chiếc hộp gỗ nằm trong thùng rác giống như một chậu nước lạnh tạt mạnh vào người anh, dập tắt tất cả tình cảm cuồng nhiệt và ảo tưởng của anh. Nhìn cách Trang Nại Nại ở cùng Đinh phu nhân, anh còn tưởng rằng cô thật lòng đón nhận anh, đón nhận cái nhà này.

Nhưng bây giờ...

Quả nhiên, cô đối với anh là gặp dịp thì chơi, chẳng bao giờ đặt trong lòng.

Nghĩ tới đây, Tư Chính Đình cảm thấy buồn bực, cầm điếu thuốc trong tay lên hít một hơi thật sâu.

Phòng làm việc tràn ngập mùi khói thuốc làm Tả Y Y vừa vào liền ho liên tục.

Tả Y Y bịt mũi, nhìn về phía gạt tàn thuốc, bên trong có rất nhiều tàn thuốc, anh Đình đã hút bao nhiêu rồi?

Cô ho khan đi tới mở cửa sổ ra để thông gió, đồng thời nhìn về phía Tư Chính Đình: “Anh Đình, anh xưa nay chưa từng hút thuốc lá, là do Tô Ngạn Bân rủ rê anh phải không? Lần sau gặp anh ta, em nhất định phải mắng cho…”

Đang nói, Tư Chính Đình quay đầu lạnh nhạt nhìn cô ta, câu nói tiếp theo lập tức dừng lại.

Tả Y Y nở nụ cười rồi đảo mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng nhìn về phía phòng ăn, ở đó đã dọn sẵn phần ăn cho hai người, vui vẻ nói: “Anh Đình, em biết anh tốt với em nhất. Lần trước anh lừa em, làm em khóc mấy ngày. Biết hôm nay em tới đây nên mời em ăn cơm, đúng không?”

Nếu không thì sao có thể có một cặp chén đũa chứ?

Bề ngoài anh Đình lạnh nhạt, nhưng thật ra trong lòng anh ấy rất tốt với mình.

Tả Y Y nhất thời cảm thấy cả người mình như sống lại, toàn thân tràn ngập hạnh phúc.

Tư Chính Đình nghe cô ta nói như thế, đưa mắt nhìn về phía phòng ăn.

Ăn cơm?

Tâm trạng của anh càng thêm buồn bực. Anh đi tới chỗ gạt tàn thuốc, ngón tay thon dài dùng sức đè đầu thuốc xuống, sau đó nhìn về phía Tả Y Y, lạnh lùng nói: “Sao em lại tới đây?”

Tả Y Y ngạc nhiên: “Em tới lấy số đo may quần áo.”

Tư Chính Đình không nghĩ nhiều, bởi vì Đế Hào có nhà thiết kế và thương hiệu trang phục riêng, cho nên Tả Y Y thường xuyên đến xem xét, anh nghĩ lần này cũng như thế.

Tư Chính Đình ừ một tiếng rồi đi tới bàn làm việc mở văn kiện mà cả buổi ngày hôm nay anh cũng chưa lật ra xem.

Tả Y Y lại trợn tròn mắt, ừ là có ý gì?

Cơm nước đã lạnh rồi mà anh Đình còn chưa ăn?

Tả Y Y mở miệng nhắc: “Anh Đình, anh nên ăn cơm...”

Tư Chính Đình nghe cô ta nói như thế thì hơi nâng mắt lên: “Anh đang bận, em đi ra ngoài trước đi.”

“Nhưng anh Đình, anh…”

“Ra ngoài, đừng để tôi nói lần thứ ba!”

Giọng Tư Chính Đình lúc này còn lạnh hơn cả băng, làm cho một người không sợ trời không sợ đất như Tả Y Y cũng phải rùng mình, cái gì cũng không dám nói, lặng lẽ lui ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.