Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1409: Thích hợp (3)



Điện thoại đột nhiên đổ chuông, thấy cái tên hiển thị trên màn hình, Bạch Nguyệt sững sờ rồi lại hưng phấn. Thi Cẩm Ngôn gọi điện thoại cho cô ta… Thi Cẩm Ngôn gọi điện thoại cho cô ta!

Có phải anh hồi tâm chuyển ý không?

Bạch Nguyệt cầm điện thoại lên bấm nút nghe, “A lô?”

“Bạch Nguyệt, cô có thể đến bệnh viện nhi một chuyến được không?”

Giọng điệu trầm thấp mang theo chút bất đắc dĩ từ đầu dây bên kia truyền đến, khiến lòng của Bạch Nguyệt nhảy tung tăng. Cô ta nhìn khuôn mặt của mình trong gương, máu bầm trên trán rất khó coi, trên mặt còn có dấu bàn tay.

Chẳng lẽ cô ta phải mang bộ dạng xấu xí này đến gặp Thi Cẩm Ngôn sao?

Cô ta không vui hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Cô đến rồi sẽ biết.”

Dứt lời, người ở đầu dây bên kia liền cúp điện thoại.

Bạch Nguyệt nhíu mày.

Bệnh viện nhi…

Chắc chắn là Tân Tân bị bệnh gì đó rồi.

Bạch Nguyệt đột nhiên cảm thấy vô cùng sảng khoái. Tư Tĩnh Ngọc vừa mới đánh cô ta một trận, Tân Tân liền bị bệnh. Ha ha, đây chính là báo ứng!

Cô ta nở nụ cười, thay bộ đồ đẹp nhất, trang điểm đơn giản rồi xách túi đi ra ngoài.

***

Bệnh viện.

Tư Tĩnh Ngọc đứng trước cửa sổ phòng bệnh của Tân Tân, nhìn hai người đứng trong vườn hoa. Một trai một gái đứng cạnh nhau, trai cao lớn, nữ xinh đẹp, là đối tượng hâm mộ của cô thời đại học.

Tư Tĩnh Ngọc vội dừng suy nghĩ này lại. Người Thi Cẩm Ngôn yêu là cô, không phải là Bạch Nguyệt, cho nên cô không cần phải ghen.

Trên sân cỏ, Bạch Nguyệt bày ra dáng vẻ vội vã chạy tới, vừa thấy Thi Cẩm Ngôn liền hỏi: “Tân Tân làm sao vậy? Có phải nó đòi mẹ không?”

Khuôn mặt Thi Cẩm Ngôn nặng nề vô cùng, “Tân Tân bị bệnh máu trắng.”

Bệnh máu trắng?

Cả người Bạch Nguyệt cứng đờ, đột nhiên có một loại cảm giác gì đó rất khó tả. Cô ta nuốt nước miếng, cảm thấy đầu óc hơi choáng váng. Trước khi tới đây, cô ta đoán là Tân Tân bị bệnh, nhưng lại chưa từng nghĩ nó sẽ bị bệnh máu trắng. Cô ta rất muốn cười, nhưng nhất định phải nhịn xuống. Thậm chí, cô ta đã nghĩ tới sau khi Tân Tân chết, cô ta sẽ nói cho Tư Tĩnh Ngọc biết Tân Tân là con trai ruột của cô.

Đúng vậy, cứ làm như vậy! Phải để cho Tư Tĩnh Ngọc đau đớn, để cô hối hận nhưng không có cách bù đắp, để cô phải sống trong áy náy khổ sở cả một đời.

Lúc tinh thần của cô ta đang ở trạng thái vô cùng hưng phấn thì tiếng nói của Thi Cẩm Ngôn lại truyền vào trong tai cô ta, “Cô là mẹ Tân Tân, cô phải đi làm xét nghiệm, xem nhóm máu của cô có thích hợp để hiến tủy hay không.”

Cái gì?

Lấy máu? Thích hợp?

Bạch Nguyệt cảm thấy hoảng loạn. Nếu lấy máu rồi phát hiện cô ta không phải là mẹ ruột của Tân Tân thì sao?

“Không được! Không thể được!” Bạch Nguyệt hô lớn.

Thi Cẩm Ngôn kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt.

Không được?

Lúc tìm Bạch Nguyệt, anh còn có chút không vui. Bởi vì anh không muốn để cho Tân Tân có bất cứ dính líu gì tới cô ta nữa. Nhưng anh chưa từng nghĩ tới việc cô ta sẽ không đồng ý làm xét nghiệm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.