Trang Nại Nại sửng sốt quay lại nhìn Mino, liền thấy được vẻ áy náy trong mắt cô ta.
Ý Mino là gì đây?
Muốn cô thỏa hiệp?
Nhưng cô lúc này nhất định phải đi.
Bảo cô thiết kế lễ phục cho chồng mình và người phụ nữ khác?
Cô cũng đâu phải thánh mẫu!
Tả Y Y nói to: “Để cô ta đi! Mino, cô buông cô ta ra. Có giỏi thì ra khỏi Đế Hào rồi đừng về nữa! Muốn ở lại, hôm nay cô ta nhất định phải lấy số đo cho tôi!”
Mino thật không còn gì để nói, hết nhìn Tả Y Y rồi lại nhìn về phía Trang Nại Nại, mãi lâu sau mới dè dặt nói: “Cô Tả, tôi… tôi có chút chuyện muốn nói với cô.”
“Có gì thì lấy số đo xong rồi hẵng nói!”
Mino lại càng sầu não hơn.
Vẻ mặt rối rắm đó thu hút sự chú ý của Trang Nại Nại.
“Nhưng mà… chuyện này cũng có liên quan đến việc lấy số đo…” Bộ dạng khúm núm của Mino thật không giống bình thường.
Tả Y Y nhíu mày: “Lải nhà lải nhải, có gì thì cứ nói!”
Mino lại nhìn thoáng qua Trang Nại Nại: “Trang Nại Nại, cô ra ngoài trước đi, tôi…”
Tả Y Y liền hiểu lầm, nghĩ là Mino đang giải vây cho Trang Nại Nại, bèn quát ầm lên: “Mino, có gì mà không nói được trước mặt Trang Nại Nại? Tôi quang minh chính đại, chả sợ gì hết! Có gì cứ nói đi!”
Mino khó xử: “Nhưng mà cô Tả, đây là việc riêng tư của cô, tôi…”
“Nói!” Tả Y Y ra lệnh.
Mino buông tay Trang Nại Nại ra, cắn răng cúi đầu nói: “Cô Tả xin lỗi cô, tôi vừa nhận được chỉ thị của ông chủ, lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập... ông chủ đã đổi người làm… bạn gái của ngài ấy rồi.”
Một câu nói hệt như sấm sét giữa trời quang, đánh ngang tai Tả Y Y!
Cô ta trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Mino: “Cô… cô nói cái gì?”
Trang Nại Nại cũng cho là mình nghe nhầm, thay người rồi?
Thay ai?
Cô cũng như Tả Y Y đồng loạt nhìn về phía Mino.
Trang Nại Nại đã lờ mờ đoán được nhưng lại không dám xác định, có cảm giác trái tim lạnh lẽo vừa rồi bây giờ lại như sắp bùng cháy lên, liệu người đó có phải là…
Mino cúi gằm mặt xuống, hai tay khẩn trương không biết để ở đâu: “Cô Tả, tôi cũng chỉ vừa mới nhận được tin.”
Tả Y Y cảm thấy mình như bị tát mấy cái thật mạnh vào mặt!
Cô ta siết chặt tay, cả người không nhịn được mà phát run lên, nhìn đôi mắt sáng lòe lòe của Trang Nại Nại, cô ta hỏi dò với vẻ không thể tin được: “Thay ai?”
Mino thở dài: “Tôi cũng không biết, nhưng ông chủ đã cung cấp số đo.”
Nói xong, cô ta liền lấy một tờ giấy từ trong túi ra.
Tả Y Y tiến lên cướp lấy tờ giấy kia. Trên đó có viết vài chữ đơn giản, nhưng Tả Y Y chỉ liếc thôi đã nhận ra được đó là chữ của Tư Chính Đình.
Mà số đo trên đó lại nhỏ nhắn, tuyệt đối không phải của cô ta!
Qua bao nhiêu năm như vậy, chẳng mấy ai có thể khiến anh Đình để tâm như thế. Vậy nên, cô ta chỉ cần nhìn đã hiểu số đo này là của ai!
Tả Y Y nhìn về phía Trang Nại Nại với vẻ không tài nào tin nổi, sao lại như thế?
Tại sao lại thế này!
Cô ta siết chặt tay, phản ứng đầu tiên là xé vụn tờ giấy!
Nhưng dù làm thế thì cũng che đậy được cái gì?
Trang Nại Nại thấy cô ta như vậy liền hiểu ra, lập tức có một cảm giác hãnh diện!