Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1420: Thích hợp (15)



Nếu Tân Tân không còn nữa, mẹ Thi hy vọng vẫn sẽ có một đứa cháu trai hoặc là cháu gái nữa.

Nhưng…

Đó không phải là Tân Tân!

Bao năm qua, đâu phải cô không muốn sinh thêm một đứa trẻ khác để bù đắp vào khoảng trống đánh mất con. Nhưng cô không thể vượt qua được trở ngại của bản thân. Sinh thêm một đứa nữa là tàn nhẫn với đứa con đầu tiên của cô, cũng là tàn nhẫn với Tân Tân.

Tư Tĩnh Ngọc thở dài, đi vào phòng bệnh.

Thi Cẩm Ngôn đang xử lý văn kiện, Tân Tân nằm yên trên giường bệnh, hai người không biết chuyện vừa xảy ra.

Tư Tĩnh Ngọc nhìn bọn họ, cuối cùng vẫn không nói gì.

***

Đến bữa tối, Tư Tĩnh Ngọc về nhà lấy cơm, cơm bên ngoài không đủ dinh dưỡng và vệ sinh, cơm nhà nấu vẫn yên tâm hơn.

Tư Tĩnh Ngọc đỗ xe xong, cầm hộp cơm đi về phía thang máy. Điện thoại đột nhiên đổ chuông, cô mở điện thoại lên xem, là bạn cùng phòng thời đại học, quan hệ không tệ, nhưng sau tốt nghiệp thì không còn liên lạc nữa.

Vì vậy, Tư Tĩnh Ngọc hơi ngẩn người, một lúc sau mới nghe máy: “Hoàng Tịnh Tịnh, ngọn gió nào khiến cậu gọi điện thoại cho tôi thế này?”

Hoàng Tịnh Tịnh là một cô gái nhanh mồm nhanh miệng. Trước đây, hai người xem như hợp tính, tiếc là vì thân phận nên không thân thiết với nhau.

Đầu dây bên kia, Hoàng Tịnh Tịnh gay gắt nói: “Cậu là người bận rộn, tôi nào dám tìm cậu. Nếu không phải vì có chuyện thì tôi làm gì có can đảm gọi điện thoại cho cậu chứ? Tôi chỉ sợ cậu không nghe, khinh thường những bạn học cũ như tôi mà thôi.”

Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày, “Hoàng Tịnh Tịnh, tôi nhớ mình không trêu chọc gì cậu?”

Hoàng Tịnh Tịnh cười nhạt, “Đúng vậy, cậu không trêu chọc tôi. Được rồi, nói chuyện chính, cuối tuần này sinh viên khóa 6 tổ chức họp mặt kỷ niệm năm năm tốt nghiệp. Cậu có tới hay không?”

Tư Tĩnh Ngọc hơi do dự, “Tôi…”

“Cậu vẫn nên đi thì hơn, có rất nhiều sinh viên muốn gặp boss lớn như cậu đấy. Tôi biết cậu rất bận, nhưng bận đến mức không tiếp xúc với ai thì nó là không đúng rồi.”

Tư Tĩnh Ngọc không chịu nổi thái độ của cô ta nữa, tính tình cô vốn thẳng thắn, không thích vòng vo, “Hoàng Tịnh Tịnh, rốt cuộc cậu muốn nói gì? Tôi trêu chọc cậu cái gì hả?”

Hoàng Tịnh Tịnh cười nhạt: “Chính cậu bảo tôi nói đấy nhé, không nói thì tôi cũng nghẹn chết đây. Đương nhiên là cậu không trêu chọc tôi rồi, nhưng tôi thấy cậu chướng mắt, được chưa? Tôi nghe nói Bạch Nguyệt và Thi Cẩm Ngôn có một đứa con trai tên là Tân Tân, không nói cậu xen vào giữa người ta, chỉ nói Tân Tân bị bệnh máu trắng, bọn họ cần phải sinh thêm một đứa con mới cứu được Tân Tân, nhưng cậu lại không đồng ý. Sao cậu lại độc ác như thế hả, cậu muốn Tân Tân cứ thế mà chết sao? Tư Tĩnh Ngọc, thời đại học, tôi còn cảm thấy cậu là người tốt, tính tình ngay thẳng, tuy có chút bệnh công chúa, đạo đức giả, lại còn mắc bệnh sạch sẽ, nhưng bọn tôi cũng không chán ghét cậu. Đến lúc tốt nghiệp, cậu ngủ với Thi Cẩm Ngôn, bọn tôi chỉ nghĩ cậu là người không đáng tin, nào ngờ cậu lại máu lạnh như vậy. Tôi nói cho cậu biết, đối nhân xử thế vẫn nên có chút tình người thì hơn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.